Tất cả các tù nhân ở "U minh mê sắc đều đã bị bắt, vụ án cuối cùng cũng bước vào giai đoạn thanh toán kết thúc, Nhậm Du Nhiên đưa người đến lật tung cả hộp đêm lên.Yến Quy dẫn một nhân điên đội điều tra kỹ thuật đến tìm kiếm bằng chứng trong căn phòng bí mật, nàng lục tìm các thứ trên bàn và trong tủ làm việc, vô tình tìm thấy một chiếc nhẫn được giấu trong ngăn tủ.
Chiếc nhẫn là chiếc nhẫn bạc có đính kim cương, trên mặt có hình chữ L.Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Yến Quy, nàng bỏ chiếc nhẫn vào túi đựng chứng cứ và đưa cho Nhậm Du Nhiên.Hai mắt Nhậm Du Nhiên bừng bừng lửa giận, cô ấy nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn một lúc lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, tốt lắm! Đang lo lắng sẽ không tìm thấy họ nhưng lại tự đưa đến trước cửa rồi!"Yến Quy biết cô ấy có mối hận sâu sắc với K xã, cô vỗ nhẹ vào cánh tay cô ấy một cách thoải mái và nói: "Đừng nóng vội.
Đây mới là bắt đầu thôi, vụ án này còn phải kéo dài nữa, L chỉ là một con cá nhỏ thôi, hắn ta phạm tội buôn bán [email protected] túy, nhưng nguồn [email protected] túy lại bắt đầu từ T.
Chúng ta đoán được rằng sau này T sẽ như ngồi trên đống lửa vậy?"Một người đã bị sa lưới rồi, vì vậy không sợ sẽ không có người tiếp theo.L là một người mới, ít nhiều năm đó Sở Ngôn nằm vùng cũng chưa từng nghe đến cái tên này, có lẽ là người mới ra nhập trong hai năm này thôi.
Hắn ta còn quá trẻ, đầu óc nông nổi, ăn chơi trác táng nhưng cũng không đủ thỏa mãn, từ khi hắn ta bị cuốn vào nhóm đổi vợ và sử dụng [email protected] túy do T điều chế trong nhóm này đã để lại quá nhiều hậu quả và manh mối, so với những người tiền nhiệm thì hắn ta tệ hơn rất nhiều, dễ dàng bị cảnh sát Tân Hà dày dạn kinh nghiệm tóm gọn được.Sẽ không mất quá nhiều thời gian để K xã nhận ra rằng L đã bị cảnh sát bắt được, nhưng Yến Quy đang mong chờ Lão Quỷ sẽ phản ứng như thế nào vào thời điểm đó.
Nhưng nghĩ lại cũng thật đáng tiếc, mấy năm nay nàng rất ít nhìn thấy Lão Quy của K xã, người đó vẫn đang đeo mặt nạ, ngồi sau bàn tròn, ngay cả thân hình cũng không có thật.Nhưng Yến Quy biết rằng, người lo lắng nhất có lẽ là T.
Hắn là một cao thủ sản xuất [email protected] túy, K xã đã sớm tham gia buôn bán [email protected] túy từ những năm đầu thành lập rồi, nhưng nó cực kỳ bí mật, hơn nữa các kênh bán hàng của nó đều đã bị đóng cửa, họ chỉ làm ăn với những ông trùm tìm đến họ và bỏ tiền mua mạng sống của họ thôi.
Có hai lý do, một là bỏ tiền mua mạng sống của bản thân chính là tội phạm, một khi lên thuyền thì mọi người đều là châu chấu trên cùng một sợi dây và cho dù có chết họ cũng sẽ không phản bội K xã; nguyên nhân thứ hai chúng là những người bỏ tiền mua mạng sống đều là người có rất nhiều tiền và mục tiêu tốt nhất của [email protected] túy chính là những người này.Vốn dĩ đây là một dây chuyền công nghiệp hoàn hảo, nhưng người mới đến L đã vô tình phá vỡ vòng khép kín mà T đã cẩn thận giữ gìn rồi.
Giờ đây cảnh sát đã thu hoạch được từ L không chỉ có tội ác của hắn ta mà còn có cả những mẫu [email protected] túy mới do T phát triển, có thể nói điều này đã để lại cho T một mối nguy cơ tiềm ẩn rất lớn.Yến Quy linh cảm thấy rằng rất có thể nàng sẽ sớm gặp lại "người bạn cũ" của mình thôi.Đêm nay là một đêm bận rộn, trong khi Nhậm Du nhiên dẫn người đến phong tỏa hộp đêm thì Cố Dĩ Di lại đưa một nhóm người đến Vân Vụ Sơn, một mặt là mang chiếc xe tải về cục để làm vật chứng, mặt khác là cố gắng giải cứu những nạn nhân bị bắt cóc ở làng Erdaogou.Sáng sớm hôm sau khi mặt trời mọc, Cố Dĩ Di đứng trong sân nhà trưởng thôn Triệu, nhìn đội viên vủa cô đưa một cô gái mặc áo khoác cảnh sát từ phòng phía sau ra.
Cô gái còn trẻ, có lẽ mới ngoài hai mươi tuổi, và có lẽ cô ấy vẫn đang là sinh viên đại học.
Cô ấy đã khóc khi nhìn thấy Cố Dĩ Di và nhận ra người chị ở trước mặt này.
Ngay cả khi ngày hôm đó cô ấy chỉ nhìn liếc qua khe cửa nhưng cô ấy vẫn nhớ rõ dáng vẻ của người này và hy vọng người này có thể trở thành niềm hy vọng vô hình của cô ấy.Cô ấy không thể ngờ rằng, người phụ nữ trong thời gian ngắn đã cứu mạng cô gái rơm rạ như cô ấy hóa ra lại là một cảnh sát chứ.Cả nhà Triệu Toàn đã bị cảnh sát khống chế còn không ngừng giãy dụa: "Chúng tôi, chúng tôi không có phạm pháp!"Cố Dĩ Di lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ và nói: "Mua phụ nữ và trẻ em bị bắt cóc, tước đoạt bất hợp pháp, hạn chế tự do cá nhân của họ, làm tổn thương và xúc phạm họ, ít nhất ông đã phạm tội giam giữ trái phép, kiểm soát trái phép, cố ý gây thương tích và hi3p [email protected] rồi."Nét mặt Triệu Toàn hoảng sợ tột độ: "Tôi..
Không phải tôi...!là cô ta, cô ta can tâm tình nguyện mà!"Cô gái lo lắng, quấn chiếc áo khoác ngoài và hét vào mặt họ: "Đồ chết tiệt! Nếu tôi can tâm tình nguyện thì bây giờ hãy để sét đánh chết tôi đi! Đồ c ầm thú!" Cô ấy lau những giọt nước mắt trên mặt, quay đầu và nói với Cố Dĩ Di: "Cảnh sát, trong thôn này vẫn còn những người như tôi...!các cô...!các cô hãy cứu họ..."Tất nhiên Cố Dĩ Di hiểu, cô gật đầu an ủi cô gái và ra hiệu cho các thành viên trong đội đưa cô ấy đi.Hướng ánh mắt về phía gia đình nhà trưởng thôn, Cố Dĩ Di lạnh lùng nói: "Đưa hết đi."Trong chuyến đi này Cố Dĩ Di đã đưa theo người của đội điều tra kỹ thuật, đương nhiên là họ sẽ kiểm tra tất cả những nơi giam giữ các cô gái.
Có năm gia đình trong thôn này gặp hoàn cảnh này, tất cả đều là nữ sinh viên đại học được mua từ bên ngoài về, bao gồm cả Khổng Tiểu Đồng và Lý Vỹ được báo mất tích trước đây nữa.Đợi cho đến khi xử lý hết việc ở thôn Erdaogou, lúc Cố Dĩ Di về đến cục đã là buổi chiều rồi, cô trực tiếp đến báo cáo với Nhậm Du Nhiên, lúc đó Nhậm Du Nhiên vẫn chưa bắt đầu thẩm vấn L mà chỉ kiểm tra danh tính của thằng nhóc này đi ra thôi.Tên thật của thằng nhóc này là Tào Đạt, hai mươi năm tuổi, người làng Lục Lăng, thành phố Hoành Châu, tỉnh Tân Hà, tội buôn bán [email protected] túy trên người hắn rất đơn giản và dễ dàng, phức tạp hơn là tội buôn người và tổ chức mại dâm.
Nhậm Du Nhiên đã lấy một văn bản đã được chuẩn bị xong từ trước ra, nói: "Có rất nhiều cô gái mại dâm đã được đưa ra từ trong hộp đêm.
Họ đã được thẩm vấn và hỏi được ra rất nhiều điều rồi."Những người phụ nữ này đều bị Tào Đạt bắt cóc và bán đi, nhưng họ khác với những cô gái ở làng Erdaogou, họ bị bắt đi không phải để làm vợ người mua mà chỉ đơn giản là công cụ để trút giận và sinh con thôi.
Sau khi bị bắt cóc, họ bị bịt mắt nên không biết mình bị đưa đi đến đâu, chỉ biết rằng họ bị giam trong phòng tối và bị tra tấn rất dã man.Những trải nghiệm của họ khiến người ta thật sự cảm thấy khó chịu." Ánh mắt Nhậm Du Nhiên có chút buồn và tức giận: "Một nhóm người đã lần lượt thay lân nhau c**ng hi3p họ, họ không biết