"Chi Tinh.""Hửm?"Nhậm Du Nhiên cựa quậy trong lòng nàng ấy, tìm một tư thế thoải mái hơn để tựa vào rồi nói: "Khi nào chúng ta về thủ đô?" Hạ Chi Tinh nghĩ một chút: "Tuần sau có họp báo, vẫn còn bốn ngày nữa.
Chị sẽ về sớm hơn một ngày."Nhậm Du Nhiên nhắm mắt lại nói: "Được, ngày mốt chúng ta sẽ về.
Ngày mai em muốn ra ngoài làm chút chuyện."Hạ Chi Tinh sẽ không hỏi Nhậm Du Nhiên muốn đi làm chuyện gì, giữa họ có sự tin tưởng tuyệt đối, nếu Nhậm Du Nhiên tạm thời có việc phải làm thì bọn họ về thủ đô muộn hơn một ngày cũng không sao.
Nàng ấy chỉ hơi lo lắng về tình trạng của người yêu, Nhậm Du Nhiên sẽ không cố ý che giấu cảm xúc của mình trước mặt nàng ấy, bởi vậy nỗi phiền muộn trong lòng cô ấy cũng biểu lộ hết ra mặt và Hạ Chi Tinh trông thấy rất rõ ràng.Ngoài vẻ phiền muộn bên ngoài, Hạ Chi Tinh còn cảm nhận được nỗi đau thương khó tả.
Đó là sau khi hai người quen biết nhau, Hạ Chi Tinh lần đầu tiên nhìn thấy cảm giác này trên người Nhậm Du Nhiên, khiến nàng ấy vừa lo lắng vừa đau lòng.Không muốn Nhậm Du Nhiên nghĩ về những chuyện không vui kia nữa, sau khi về đến nhà Hạ Chi Tinh đã cố gắng hết sức để chuyển hướng sự chú ý của cô ấy, bước đầu tiên là quấn quýt lấy cô ấy vào phòng tắm cùng nhau.Cả hai cùng uống rượu, mặc dù Nhậm Du Nhiên bị chuyện của Yến Quy ảnh hưởng, nhưng sức hấp dẫn của Hạ Chi Tinh đối với cô ấy rất lớn.
Bình thường không làm gì, Nhậm Du Nhiên còn không thể kiềm chế được mà muốn thân mật với nàng ấy, nhưng hôm nay cố ý làm mấy chuyện này, Nhậm Du Nhiên lại càng không thể cưỡng lại được.
Khóa cửa lại, hai người còn chưa kịp bật đèn, đèn phòng tắm đã sáng lên trước, áo ngoài rơi rải rác từ cửa đến phòng tắm.Phòng tắm chật hẹp, vòi hoa sen bật, hơi nước cả phòng và tiếng nước chảy ào ào vang lên.
Hạ Chi Tinh dựa vào tường, khẽ c ắn môi dưới, nước không ngừng chảy xuống làn da trắng nõn, mềm mại của nàng ấy.
Nhậm Du Nhiên ôm nàng ấy từ phía sau và một tay buộc nàng ấy phải quay mặt lại đón nhận nụ hôn của mình."Ưm..." Giọng Hạ Chi Tinh nghẹn lại trong cổ họng, cả người run lên theo động tác của Nhậm Du Nhiên, cuối cùng nước mắt trào ra từ khóe mắt.Nhậm Du Nhiên xấu xa ngậm lấy nắm lấy d ái tai của nàng ấy, nói nhỏ vào tai cô những lời ái muội ướt át.
Lời nói và hành động đều làm cho người ta tê dại, khiến Hạ Chi Tinh cảm thấy như sắp nổ tung, không kiềm lại được tiếng r3n rỉ nức nở của mình.
Nhậm Du Nhiên lại chặn miệng nàng ấy và nuốt tất cả những tiếng rên nhỏ vụn.Khi Hạ Chi Tinh quấn khăn tắm bước ra, Nhậm Du Nhiên ôm nàng ấy từ phòng tắm đến đặt lên giường, vốn dĩ định lấy máy sấy sấy khô tóc cho nàng ấy nhưng Hạ Chi Tinh lại ai oán nhìn cô, cái nhìn này khiến Nhậm Du Nhiên cảm thấy sống lưng tê dại.Bình thường Hạ Chi Tinh rất ít khi nhìn cô ấy bằng ánh mắt này, không hiểu sao hôm nay, có phải vì cảm xúc tồn đọng do ở nơi xứ người quá lâu không, tóm lại là ánh mắt này mang theo ý vị quyến rũ.Nhậm Du Nhiên tự cho mình là người rất phong độ và tự chủ, nhưng thật khó để cô ấy tự chủ trước mặt Hạ Chi Tinh, hơn nữa nếu đối phương thật sự cố tình quyến rũ cô ấy thì một chút phong độ của cô sẽ tan biến ngay trước Hạ Chi Tinh.Vì vậy, Nhậm Du Nhiên lấy khăn lông khô đệm dưới tóc của Hạ Chi Tinh, trở người ép xuống.Khi kết thúc, tóc của hai người đã sắp khô, Ren Youran vẫn lấy máy sấy đến và sấy khô tóc của hai người.
Cô ấy tắt đèn phòng tắm rồi nằm lên giường, với tay ôm lấy người yêu bên cạnh.Hạ Chi Tinh bất động nằm trong vòng tay cô ấy, chắc hẳn là rất mệt, Nhậm Du Nhiên ôm nàng ấy từ phía sau và dỗ nàng ấy ngủ.Một lúc sau, Nhậm Du Nhiên choàng tỉnh, thấy đầu Hạ Chi Tinh đang vùi trong lòng cô ấy mới chậm rãi nằm lại.Nhậm Du Nhiên: "..."Nàng ấy đưa tay vuốt mái tóc dài của người yêu, mơ màng hỏi: "Em không buồn ngủ à?"Hạ Chi Tinh ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn cô ấy, không nói gì thêm.Nhậm Du Nhiên bật cười, nhắm mắt lại và luồn ngón tay vào giữa mái tóc mềm mại của Hạ Chi Tinh.
Hạ Chi Tinh chui vào trong chăn......Đêm nay hai người đến với nhau rất nhiều lần, đợi chuyện xong xuôi thì cả hai đều kiệt sức, không còn hơi sức đâu để đi tắm nữa, liền ôm nhau ngủ thiếp đi.......Ngày hôm sau, đến hơn mười giờ Nhậm Du Nhiên mới tỉnh dậy, cô ấy ngơ ngác nhìn đồng hồ, còn nhớ rõ hôm nay mình định làm gì nên nằm trên giường đấu tranh với mí mắt nặng trĩu.
Người yêu bên gối vẫn còn ngủ say, Nhậm Du Nhiên nghiêng đầu nhìn nàng ấy, kéo chăn lên cho nàng ấy.Mở WeChat, người hôm qua đã gửi tin nhắn hỏi cô ấy: [Hôm nay em sẽ đến vào lúc nào?]Nhậm Du Nhiên nhìn thời gian gửi tin nhắn, đã một tiếng trước, cô ấy vội vàng trả lời: [Xin lỗi giáo sư Dương, bên em có chút việc phải làm.
Chắc buổi trưa em sẽ qua đó và mời cô đi ăn luôn.]Một lúc sau bên kia mới trả lời: [Sáng này cô còn có một lớp giải phẫu, 12 giờ tan học.
Đến lúc đó em đi thẳng tới đây là được.]Nhậm Du Nhiên: [Được, cảm ơn giáo sư Dương, trưa gặp lại.]Đặt điện thoại sang một bên, Nhậm Du Nhiên nhẹ nhàng xuống giường, sợ đánh thức Hạ Chi Tinh đang ngủ say.
Sau khi tắm rửa xong, cô thu dọn qua loa rồi trở lại phòng ngủ, Hạ Chi Tinh đã dậy rồi, dựa vào đầu giường gật gà ngủ gật.Thấy cô ấy bước vào, Hạ Chi Tinh dang tay ra, Nhậm Du Nhiên bước tới cúi xuống ôm nàng ấy.Hạ Chi Tinh cọ cọ trong lòng cô ấy, hỏi: "Có phải em định ra ngoài không?"Nhậm Du Nhiên "ừ" một tiếng rồi nói: "Có hẹn người ăn trưa với giáo sư trường Đại học Công an tỉnh." Dù biết Hạ Chi Tinh tin tưởng mình vô điều kiện, nhưng yêu nhau thì tốt nhất không nên giấu giếm, như vậy mới có thể bên nhau lâu dài.Hạ Chi Tinh ngửi được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người cô ấy, trầm giọng nói: "Vậy em đi đi, đi sớm về sớm.""Trưa nay chị ăn gì?"Hạ Chi Tinh: "Chị sẽ chỉ tự làm ở nhà."Hai người không quyến luyến quá lâu, Nhậm Du Nhiên lấy một chiếc áo khoác trong tủ ra mặc vào, Hạ Chi Tinh xuống giường mở cửa sổ cho thông thoáng rồi tiễn cô ấy ra ngoài.Nhậm Du Nhiên thay giày xong ở cửa rồi ôm eo Hạ Chi Tinh, hôn nàng ấy và nói: "Vậy em đi đây."Hạ Chi Tinh hôn lại cô ấy và bảo cô ấy lái xe cẩn thận.Đại học Công an tỉnh nằm ở phía nam nội thành, không gần nơi ở của Nhậm Du Nhiên, từ lúc cô ấy đi ra ngoài đến lúc đậu xe ở bãi đậu