Khi Nhậm Du Nhiên rời khỏi sở Tỉnh vào buổi tối, cô ấy cũng không hỏi Thường Quốc Khánh về Yến Quy nữa, chỉ sợ rằng trong khi ông ấy nói chuyện phiếm hằng ngày sẽ không cẩn thận mà để Trương Diên Húc biết được.Khi đi đến bãi đậu xe, Nhậm Du Nhiên tình cờ gặp được một người anh em cũng đội, người này thuộc đội điều tra tỉnh, ngày thường thường đi bồi dưỡng cùng nhau, hai người rất thân thiết.Người bạn kia chào Nhậm Du Nhiên và hỏi cô ấy có phải đến để làm việc không, tại sao không đến chỗ sở trưởng Trương ngồi nói chuyện một chút chứ.Nhậm Du Nhiên: "Hai ngày này tôi đang nghỉ phép, chỉ đến thăm chú Thường thôi.
Đúng rồi, tôi hỏi anh một chuyện được không?""Có chuyện gì chứ?""Trước đây có một bác sĩ pháp y tên là Yến Quy là việc ở trong sở tỉnh các anh, sau này lại điều đến chỗ chúng tôi, anh có ấn tượng gì không?"Người này suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhớ rồi.
Nhưng cô ấy không thường xuyên đến chỗ chúng tôi, cũng không thuộc quyên quản lý của đội chúng tôi, chỉ là một hữu danh vô thực, đều do sở trưởng Trương sắp xếp mà."Đến đây thì không cần hỏi thêm gì nữa, trong lòng Nhậm Du Nhiên đã biết hết rồi, cô vẫy tay chào tạm biệt anh bạn rồi lái xe rời khỏi sở tỉnh để về nhà.
Hiện giờ với cô ấy thì cũng được coi là sự thật rõ ràng rồi, nhưng nghiem túc mà nói thì cô ấy vẫn thiếu bằng chúng không thể chối cãi được.
Nếu bây giờ cô ấy đến gặp Yến Quy để nói rõ vấn đề này, rồi hỏi nàng tại sao lại giấu giếm chuyện đó, và nàng vẫn không chịu thừa nhận thì sao?Chờ đã, bình tĩnh một chút, đừng vội.
Nhậm Du Nhiên tự xoa dịu những cảm xúc bồn chồn của cô ấy như vậy.....Hạ Chi Tinh nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, nàng ấy đeo dép lê nhảy ra ngoài, vừa đúng lúc Nhậm Du Nhiên mở cửa bước vào, nàng ấy liền vươn tay ôm cổ Nhậm Du Nhiên, nhảy dựng lên hai chân không chạm đất giống như yếu đuối nằm lên người cô ấy.Nhậm Du Niên bị cô gái nhảy lên trở tay không kịp liền đưa tay kéo hông nàng ấy để tránh nàng ấy bị ngã, sau đó đạp ngược lại để đóng cửa.Hạ Chi Tinh mặc áo sơ mi của Nhậm Du Nhiên, bên dưới là một chiếc quần đùi ở nhà, tóc buộc đuôi ngựa hai bên, một bên thõng trước ngực, tạo cho cô một cảm giác trẻ trung nữ tính.
Hạ Chi Tinh là một nghệ sĩ, kỹ năng chăm sóc da của nàng ấy không chê vào đâu được, gương mặt không tỳ vết, trắng trẻo, dịu dàng và mềm mịn, bây giờ nàng ấy buộc tóc đuôi ngựa giống như nữ học sinh trung học mười bảy tuổi vậy, Nhậm Du Nhiên đứng gần nhìn nàng ấy, một cảm giác đạo đức không thể giải thích được nổi lên trong lòng cô ấy, đuêỳ đó khá là phấn khích.Nhậm Du Nhiên bước vài bước đi đến ghế sô pha, để Hạ Chi Tinh ngồi trên đùi cô, ngẩng đầu hơn lên, hai người hôn nhau một nụ hôn dài vào nhớp nháp.Sau nụ hôn đó, Nhận Du Nhiên ấn khóe miệng Hạ Chi Tinh và hỏi: "Hôm nay bảo bối ở nhà đã làm gì thế?""Ăn cơm, uống nước, đọc tài liệu công việc, và nhớ chị." Hạ Chi Tinh nói xong liền hôn lên miệng Nhậm Du Nhiên bốn lần.Nhậm Du Nhiên nheo mắt nhìn nàng ấy: "Em còn bớt thời gian ra để nhớ chị sao?"Hạ Chi Tinh lắc đầu nói: "Vẫn luôn nhớ chị và dành thời gian làm việc khác.""Ha ha ha ha." Nhậm Du Nhiên hôn mạnh lên má nàng ấy, vui như hoa: "Tại sao bảo bối lại ngọt ngào vậy chứ?"Hạ Chi Tinh: "Bảo bối, em đói rồi."Suy nghĩ của Nhậm Du Nhiên đang bay lơ lửng, suy nghĩ lệch lạc trong một giây, cô ấy hôn lên tai của Hạ Chi Tinh.Hạ Chi Tinh không nhịn được mà khịt mũi, đỏ mặt, đẩy Nhậm Du Nhiên ra nói nhỏ: "Em, em đói bụng rồi!"Lần này Nhậm Du Nhiên phản ứng lại, lập tức hỏi mình đã hiều nhầm ư, vội vàng nói: "À! Đói rồi sao! Chị tưởng là..."Hạ Chi Tinh che miệng trừng mắt nhìn cô ấy nói: "Chị còn nói nữa sao?"Nhậm Du Nhiên hôn vào lòng bàn tay của nàng ấy và nói: "Vậy chị đi nấu cơm?"Hạ Chi Tinh buông tay, rời khỏi người cô ấy và nói: "Em cùng làm với chị."Hai người đều là người đã sớm rời xa gia đình tự lập, những năm nay đều ở một mình, năng lực sống rất cao.Hai người vừa nấu cơm vừa trò chuyện, Nhậm Du Nhiên nói đến việc hôm nay cô ấy đến sở tỉnh gặp chú Thường Quốc Khánh, cô ấy bình thản nói: "Chú thường nói rất thích trà em gửi cho chú ấy, còn hỏi chị là lúc nào có thời gian thì dẫn em đến nhà chú ấy ăn cơm." Cô ấy nói ra chuyện này là để xem phản ứng của Hạ Chi Tinh trước, cô ấy không dám nói thẳng chuyện muốn đến gặp cha mẹ mình, chuyện gặp cha mẹ cũng có thể nói trước được, Nhậm Du Nhiên đã tính toán trước rồi.Hạ Chi Tinh sửng sờ một lúc, động tác cắt rau cũng dừng lại, ngước mắt lên nhìn Nhậm Du Nhiên.
Nàng ấy không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Nhậm Du Nhiên không tỏ rõ ý gì, khiến cho Nhậm Du Nhiên bị nhìn đến tim đập loạn một nhịp."Em, có phải là cảm thấy quá đột ngột không?" Nhậm Du Nhiên có chút hối hận, bắt đầu nhìn lại để bù đắp: "Thật ra chúng ta mới ở bên nhau được bốn tháng, thực sự cũng không lâu lắm, nếu như em chưa sẵn sàng thì....""Không có." Hạ Chi Tinh ngắt lời cô ấy, mím môi nói: "Có chút đột ngột, nhưng em không phải là không chuẩn bị xong."Nhậm Du Nhiên giật mình, sau đó cười hí hửng, cô ấy đứng dậy, ngập ngừng nói: "Lần trước cha mẹ chị gọi điện thoại đến hỏi thăm, còn anh trai chị nữa, chị biết cái miệng to của anh ấy, đã ở nhà nói ba hoa rồi, chỉ là cha mẹ chị ngày nào cũng hỏi chị."Hỏi cái gì? Đương nhiên là bạn gái rồi!Nhậm Du Nhiên không nói gì, không có nghĩa là Hạ Chi Tinh không nghe ra được.Lại có một sự im lặng nữa, lần này Hạ Chi Tinh không nhìn cô ấy, bình thản thái rau tiếp, trong bếp chỉ còn lại tiếng cắt rau.Nhậm Du Nhiên có chút lo lắng, ngoài mặt không có chuyện gì xảy ra nhưng thực ra cô đã nhìn trộm phản ứng của Hạ Chi Tinh rồi, không biết nàng ấy sẽ nói như thế nào nữa.Một lúc lâu sau, Hạ Chi Tinh đã cắt hết rau ở trong tay, nàng ấy nói: "Lần này về ngoại trừ việc công bố phim ra thì em cũng không còn việc gì nữa.
Chú và Dò thích cái gì, em cũng không thể đến tay không được mà?"Nhậm Du Nhiên vui mừng khôn xiết, máu xộc thẳng lên đầu, bỏ dao xuống muốn đến ôm nàng ấy liền bị Hạ Chi Tinh đưa tay ngăn lại."Đừng làm loạn, vẫn đang nấu cơm mà." Hạ Chi Tinh trừng mắt nhìn cô, nhưng khóe mắt mang ý cười, vành tai đỏ bừng, làm cho Nhậm Du Nhiên ngứa ngáy trong lòng.Bây giờ bất đắc dĩ là đang nấu cơm, có ý gì thì cũng phải tạm thời gác lại.Sau khi nấu nướng và ăn uống xong, Nhậm Du Nhiên cười không khép được miệng lại, cười đến tận mang tai luôn rồi.Sau khi ăn cơm tối xong, Hạ Chi Tinh ngồi trong phòng đọc sách đọc tài liệu, Nhậm Du Nhiên trở về phòng gọi điện thoại cho cha mẹ cô ấy để báo tin vui này cho họ biết, cha mẹ của cô nghe nói con dâu sắp về thì vô cùng vui mừng, họ bắt lấy Nhậm Du Nhiên và hỏi một loạt các câu hỏi Chi Tinh thích ăn món gì? Có kiêng kỵ cái gì không? Nàng ấy có thích đồ ăn vặt không? Có thích đồ ngọt không?Nhậm Du Nhiên đang nằm trên giường, ngây ngốc nhìn lên trần nhà, cười đến mức chỉ nhìn thấy răng lợi mà không nhìn thấy mắt đâu rồi.Sau khi nói chuyện điện thoại với cha mẹ xong, Nhậm Du Nhiên vào bếp và cắt hoa quả ra, lững thững bê đ ĩa hoa quả vào phòng làm việc.Hạ Chi Tinh nghe thấy