Khi Nhậm Du Nhiên đưa mọi người đến bến cảng bỏ hoang, gió biển thổi qua màn đêm nặng nề, toàn bộ bến cảng bỏ hoang bị bao phủ trong bóng tối, chỉ có một vài ngọn đèn đường vẫn còn le lói mang lại chút ánh sáng.Nhậm Du Nhiên ra lệnh cho Diêu Viễn và Triệu Phong dẫn mọi người đi tìm kiếm mục tiêu trong cảng, còn cô ấy thì dẫn một vài người khác ra bờ biển.Cô ấy vô cùng kinh ngạc khi thấy Tô Liệt ngồi trên bãi đá cạnh bờ biển.
Tô Liệt ngồi trên mỏm đá hướng ra biển, trên người vẫn mặc bộ đồ thể thao tối màu lúc rời khỏi khách sạn, dáng vẻ bất động khiến người khác tưởng rằng cô ta đã hòa vào với bãi đá kia thành một pho tượng.Nhậm Du Nhiên giơ tay lên làm hai động tác, nhóm cảnh sát được huấn luyện chuyên nghiệp lập tức tản ra hai bên, vây quanh Tô Liệt trong đội hình nửa bao vây.
Nhưng nếu không có mệnh lệnh của Nhậm Du Nhiên, mọi người chỉ đề phòng từ một khoảng cách nhất định, không ai chủ động tiến lên.Nghe thấy tiếng động của bọn họ, Tô Liệt cuối cùng cũng di chuyển, cô ta từ từ đứng dậy, chậm rãi quay người lại đối mặt với Nhậm Du Nhiên.Bởi vì hành động của cô ta, cảnh sát xung quanh đồng loạt giương súng lên cảnh giác.
Tuy nhiên, Nhậm Du Nhiên lại giơ tay ra hiệu cho họ không cần di chuyển, cô ấy cất súng lại vào bao, hướng về phía Tô Liệt hạ tay xuống."Cô Tô, chúng ta nói chuyện một chút được không?"Tô Liệt lẳng lặng nhìn người cảnh sát quen thuộc trước mặt, đột nhiên nở nụ cười, gió biển thổi bay mái tóc dài của cô ta.
Ánh đèn đường nhàn nhạt le lói chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của người con gái, đồng thời thấy rõ trên mặt cô ta còn lưu lại vết máu, nhìn có chút vô nhân đạo.Tô Liệt lau mặt, trên tay cô ta cũng có máu, nhưng đều đã khô, nên có lau cũng không hết."Cảnh sát, cuối cùng các người cũng đến rồi."Nhậm Du Nhiên nhìn cô ta, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể: "Cô đang đợi chúng tôi à? Có phải có chuyện gì muốn nói với chúng tôi đúng không? Nào, cô xuống đây trước đi, chúng ta tìm chỗ nói chuyện."Tô Liệt lắc đầu: "Các người đến muộn rồi."Nhậm Du Nhiên đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì trong tai nghe phát ra giọng nói của Diêu Viễn: "Đội trưởng Nhậm, tôi đã tìm được hai anh em trai của Lam Tịch, bọn họ đều đã chết rồi, là tự cắt cổ tay."Không lâu sau, Triệu Phong cũng truyền đến tin tức: "Đội trưởng Nhậm, đã tìm thấy bố mẹ của Lam Tịch trong một căn phòng khác, cả hai đều đã chết.
Xem xét hiện trường thì hẳn là chết vì ngộ độc khí carbon monoxide do đốt than củi."Nhậm Du Nhiên cau mày, cô ấy nhìn Tô Liệt hỏi: "Có phải cô nghĩ rằng chúng tôi tìm thấy cô quá muộn? Không thể ngăn cản cô...""Bọn họ đều đáng chết!" Giọng nói của Tô Liệt đột nhiên cao lên: "Các người có tới sớm hơn đi nữa thì cũng vậy thôi, tôi vẫn sẽ gi3t chết bọn họ!""Vậy cô...""Các người không phải cảnh sát sao? Vì sao không thể cứu Tịch Tịch!" Đôi mắt Tô Liệt trợn trừng đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.Tô Liệt cũng biết mình đang cố tình gây sự nhưng cô ta không thể và cũng không muốn kiềm chế cảm xúc của mình nữa.
Đã hơn một lần cô ta nghĩ rằng, giá như Lam Tịch không phải sinh ra trong một gia đình quê mùa như vậy, giá như khi bố mẹ không quan tâm cô ấy, thậm chí đánh chửi cô ấy, khi bọn họ hút máu cô ấy, khi anh em vu khống cô ấy, sẽ có ai đó dừng việc này lại...Nhưng trên đời này không có giá như.Chân phải của Tô Liệt lùi lại một bước, Nhậm Du Nhiên giật mình, theo bản năng tiến lên."Đừng nhúc nhích!" Tô Liệt lấy từ trong túi quần ra một con dao nhỏ dính máu, vừa hướng vào cổ mình vung loạn xạ, vừa hét lớn: "Tôi sẽ nhảy xuống ngay lập tức!"Các nhóm cảnh sát xung quanh đã lên đạn.Tô Liệt nhìn chằm chằm Nhậm Du Nhiên và nói: "Cảnh sát Nhậm, cô có muốn biết, T là ai không?"Nhậm Du Nhiên trợn to mắt."Muốn biết thì đừng nhúc nhích!"Nhậm Du Nhiên lập tức giơ tay ngăn các cảnh sát khác lại, lớn tiếng nói: "Cô Tô! Cô đã giết bốn người rồi! Đừng mê muội nữa!""Bọn họ đều đáng chết! Tôi lặp lại lần nữa! Bọn họ đều đáng chết! Đừng nói với tôi về việc giết bọn họ thì có bao nhiêu tội lỗi!" Tô Liệt điên cuồng rống lên: "Không ai có thể bảo vệ người yêu của tôi! Ngay cả tôi...!Cũng không thể bảo vệ cô ấy...!Nhưng ít ra, tôi có thể khiến những kẻ đã hại chết cô ấy phải trả giá!""Hai anh em của cô ấy, sáng nay thức dậy, nhìn thấy tôi đặt di ảnh của Tịch Tịch trước mặt, bọn họ sợ hãi như chết điếng! Nhưng dù vậy, bọn họ từ đầu đến cuối đều không nói một lời xin lỗi với Tịch Tịch! Bọn họ chỉ là sợ hãi, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mình đã làm nhiều chuyện quá đáng với cô ấy!" Ánh mắt Tô Liệt tràn đầy hận ý: "Từ nhỏ đến lớn, bọn họ dù chỉ một lần phải đối mặt với sự thiên vị của bố mẹ, dù chỉ một lần quan tâm bảo vệ Tịch Tịch thôi, cũng sẽ không trở nên như bây giờ! Hơn nữa, bọn họ còn vu khống, chửi bới Tịch Tịch trước truyền thông!""Bọn họ lấy tiền của Tịch Tịch để kết hôn, sinh con, đi học, mua nhà và mở một cửa hàng nhỏ.
Bọn họ thoải mái ở nhà chỉ ăn và chờ chết, lúc hết tiền thì đến chìa tay ra xin xỏ từ người chị mà họ chưa bao giờ thèm liếc mắt kể từ khi còn nhỏ, cũng không biết mắc nợ là gì! Bọn họ dựa vào cái gì? Chỉ vì bố mẹ thiên vị bọn họ, vì bọn họ là con trai sao?"Nhậm Du Nhiên nhìn Tô Liệt suy sụp trút giận và có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô ta, đầu óc cô ấy nhanh chóng suy nghĩ cách để ổn định cảm xúc của cô ta lại."Cô Tô, tôi biết mấy năm nay hai người rất khổ sở, cô bình tĩnh trước đi, chúng ta tìm một chỗ từ từ nói chuyện...!Nghe tôi, bây giờ vẫn chưa phải đường cùng, chúng ta vẫn còn cơ hội, cô có thể lấy công chuộc tội..."Giọng của Nhậm Du Nhiên rất nhẹ nhàng, mang theo vẻ dịu dàng trấn an, nhưng khi rơi vào tai Tô Liệt lại không có được chút an ủi nào."Cô có biết câu đầu tiên sau khi hai người già kia tỉnh lại và nhìn thấy tôi là gì không?"Tô Liệt hơi ngửa đầu nhìn màn đêm đen kịt: "Họ hỏi tôi rằng: "Cô đã làm gì hai đứa con trai của chúng tôi?" Nghe thật nực cười! Tịch Tịch cũng là máu thịt của bọn họ, bọn họ đã từng quan tâm đ ến cái chết của cô ấy dù chỉ một câu chưa?""Lúc nhìn thấy bọn họ, trong lòng tôi nghĩ rằng hóa ra đó là bố mẹ của Tịch Tịch.
Không biết khi đó họ có nhìn thấy tôi không, nhưng nếu họ hỏi tôi về Tịch Tịch, biết đâu