Vào lúc hai giờ sáng thứ Ba ngày mười hai tháng sáu, Yến Quy và Cố Dĩ Di nhận được cuộc gọi từ Nhậm Du Nhiên, cả hai nhanh chóng thay quần áo đi ra ngoài và lái xe đến địa chỉ Nhậm Du Nhiên đã báo.Đây là một tiểu khu bình thường ở ngoại ô thành phố Tân Hàm hiện trường vụ án nằm ở tầng mười tám, khu Yến Quy đến Giang Vọng đã tiến hành kiểm tra hiện trường rồi.Nhậm Du Nhiên đứng ở cửa, thấy hai người tới liền bước tới chào hỏi: "Tối hôm qua khi video bị phát tán, cục trưởng Tần đã liên hệ với bộ phận kỹ thuật và sảnh sát mạng chặn video lại và tìm địa chỉ Ip của tài khoản Weibo đã đăng video đó lên."Cố Dĩ Di nhìn vào bên trong cánh cửa: "Chính là nơi này sao?""Ữ." Nhậm Du Nhiên gật đầu, có vẻ mệt mỏi nói: "Đây là nhà riêng của người chết."Cố Dĩ Di nhìn làn da cực kỳ kém sắc của cô ấy và quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ? Sắc mặt kém như vậy."Thời điểm khi video được đăng tải là lúc gần không giờ sáng, ngày hôm sau là ngày nghỉ cuối tuần, chắc chắn Nhậm Du Nhiên đã chuẩn bị làm như thế nào với bạn gái rồi, kết quả lại thành ra chuyện như thế này.
Cô ấy bị cục trưởng Tần mắng một chút, sau khi thay quần áo xong liền bò ra khỏi nhà, trong lòng đầy phẫn nộ, bây giờ sắc mặt không kém mới lạ."Lúc này Nhậm Du Nhiên đang ngửa mặt lên trời, đưa hai tay lên xoa xoa mặt, thở dài nói: "Không sao, tức giận thôi.
Để tôi bắt được tên khốn này xem tôi sẽ thu dọn hắn như thế nào!"Cố Dĩ Di cũng không khá hơn là bao, mọi người được gọi đi làm thêm trước khi họ đi ngủ hoặc khi họ đã ngủ rồi.Sắc mặt Yến Quy đã bình tĩnh trở lại rồi, nàng mang theo hộp khảo sát đi vào bên trong nói: "Tôi vào trong kiểm tra trước."Giang Vọng đã vẽ sẵn một đường màu trắng trên mặt đất, và Yến Quy đi vào giữa hiện trường dọc theo con đường mà cậu ấy đã vẽ ra.Trung tâm hiện trường là một căn phòng trống, chính giữa căn phòng có một chiếc ghế dựa, người đàn ông bị trói vào ghế và cúi đầu xuống, cạnh đó là một cây truyền dịch, trong bình vẫn còn chất lỏng chưa chảy hết, nhưng kim tiêm truyền dịch đã được rút ra khỏi tay người đàn ông rồi, chất lỏng chảy theo dây truyền dịch xuống mặt đất.Trước mặt người đàn ông đặt một chiếc camera, chiếc camera này đã dừng lại rồi, lẽ ra nó được kết nối với máy tính nhưng hiện tại chiếc máy tính ở đầu dây bên kia đã không còn ở hiện trường nữa, có thể hung thủ đã mang nó đi rồi.Giang Vọng nhìn thấy Yến Quy bước vào, cậu ấy đi tới và báo cáo ngắn gọn với nàng: "Chị Yến, khi tôi đến thì đã rút kim truyền dịch của người chết ra nhưng đã quá muộn rồi, anh ta đã chết rồi."Yến Quy bước đến gần cái xác và quan sát nó một lúc, chất nôn sủi bọt trào ra từ khóe miệng của người chết, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi xanh ngắt.
Yến Quy đưa tay nâng mí mắt của người chết ên nhìn, sau đó hoạt động tứ chi của người chết.Lúc này Cố Dĩ Di và Nhậm Du Nhiên cũng đã đi đến, đứng ở cửa và hỏi nàng: "Có phát hiện gì không?"Yến Quy nhìn quanh căn phòng và nói: "Xác định ban đầu, thời gian tử vong là trong vòng ba tiếng đồng hồ, tương tụ như thời điểm đoạn video được tung lên mạng, nhìn bề ngoài của căn phòng này, đoạn video được truyền hình trực tiếp ở đây, lúc đó hung thủ cũng có mặt ở đây."Nghe vậy, Nhậm Du Nhiên đã tức giận hiếm có, cô ấy nhướng mày lên: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người giỏi đến như vậy, dám khiêu khích cảnh sát trước mặt nhân dân cả nước!" Cô ấy lùi lại hai bước, nhếch mép nói: "Thật quá giỏi mà."Hiện tại nhân dân cả nước đang chê cười cảnh sát hình sự thành phố Tân Hà, chuyện này lại xảy ra trong nhiệm kỳ đội trưởng của cô ấy, có thể tưởng tượng được ra Nhậm Du Nhiên tức giận đến như thế nào.Cố Dĩ Di ở bên cạnh cũng rất tệ, sau bao nhiêu năm làm cảnh sát, đây là lần đầu tiên họ gặp phả một tên tội phạm ngang nhiên khiêu khích cảnh sát như vậy.
Nghĩ kỹ lại, chắc có có tiền lệ như vậy trước đây, đây là lần đầu tiên đối với họ, nghĩ đến đây Cố Dĩ Di gần như bật cười, đây thực sự là một điểm đầy màu sắc trong lịch sử của cảnh sát hình sự, nhưng thật tiếc nó lại không phải là chuyện tốt đẹp gì.Yến Quy thấy sắc mặt hai người tái nhợt, nhẹ nhàng nói: "Đừng vội, hai người cứ bình tĩnh lại trước đi."Lời nói của nàng có tác dụng xoa dịu kỳ lạ đối với hai người họ, Cố Dĩ Di không cần phải nói rồi, chỉ cần là Yến Quy nói thì cô đều như mất não lắng nghe vậy.
Lúc này Nhậm Du Nhiên cũng đã biết thân phận của Yến Quy nên cũng bắt đầu tin tưởng nàng một cách mù quáng, sau khi nghe lời nàng an ủi, cô ấy hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.Yến Quy đưa mắt nhìn về phía thi thể, nàng xem xét thi thể từ trên xuống dưới và tìm thấy một thứ gì đó cứng cứng trong túi quần của người chết, Yến Quy lấy từ trong đó ra một chiếc nhẫn, khi nhìn rõ chiếc nhẫn, lông mày nàng nhíu lại một cách nặng nề, sắc mặt lập tức tái nhợt, hô hấp như ngừng lại một chút.Đôi mắt của Cố Dĩ Di luôn hướng về Yến Quy, và cô nhận thấy vẻ mặt của nàng ấy không ổn, vì vậy cô vội vàng bước đến gần nàng và hỏi: "Có chuyện gì đấy?"Yến Quy bị giọng nói của Cố Dĩ Di gọi lại, nàng hít một hơi thật sâu và quay lại nhìn hai người họ, do dự một lúc, nàng đưa tay ra và chính xác là đưa chiếc nhẫn cho Nhậm Du Nhiên xem.Nhậm Du Nhiên nhìn rõ chữ cái trên đó, sắc mặt cô ấy đơ ra.Chữ cái trên chiếc nhẫn là C.Nhậm Du Nhiên vô thức nhìn về phía Yến Quy, người lúc này đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, không chú ý đến sự thay đổi trong biểu cảm của cô ấy.C, là mật mã của Sở Ngôn khi cô làm mật vụ ở trong K xã.
Khi đó, mọi người trong K xã đều quen gọi nàng là bác sĩ C.Biểu hiện của hai người họ rất bất thường, Cố Dĩ Di nhìn hai bên, có chút sững sờ: "Có chuyện gì thế? Chữ cái này là như thế nào?"Mọi người trong K xã đều có một chiếc nhẫn tượng trưng co chữ cái của mình và Cố Dĩ Di cũng biết điều này, trước đây T cố tình để quên chiếc nhẫn của mình để chọc tức cảnh sát, lần này có chiếc nhẫn của C ở hiện trường không có nghĩa là vụ án này được thực hiện bởi C?"C này là ai vậy? Vụ án này là do hắn làm sao?"Mí mắt Yến Quy nhảy lên, nàng còn chưa nói chuyện, Nhậm Du Nhiên đã cầm lấy chiếc nhẫn trên tay cô, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo Cố Dĩ Di: "Vụ án này không thể là do C làm được."Cố Dĩ Di ngạc nhiên hỏi: "Tại sao chứ?""Bởi vì...." Nhậm