Editor: loi_nha_tinh
Beta: Mai Tuyết Vân
Trong khoảng thời gian này, Hoa gia vô cùng ầm ĩ và hỗn loạn. Hoa Luyện thì bận rộn xử lý chuyện hậu sự của Hoa Tam, Hoa Nhị cũng vô cùng bận rộn. Hoa Nhứ Nhi thì bị Hoa Luyện nhốt ở trong viện của mình, nên đây chính là cơ hội cho Thanh Hoan gặp Quân Vô Nhai.
Quân Vô Nhai là một người rất quân tử. Nếu Thanh Hoan cam tâm tình nguyện gả cho Hoa Luyện thì dù hắn đau khổ cũng sẽ không lộ ra ngoài mặt, Nhưng Thanh Hoan lại cố tình trưng ra vẻ mặt muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn nhưng rồi lại ngầm lộ ra vẻ đau lòng, bất đắc dĩ. Vốn dĩ Quân Vô Nhai là người cẩn trọng, nên dưới sự ám chỉ của Thanh Hoan thì không khỏi có ý nghĩ: Lỡ như nàng không phải thật sự muốn gả thì sao? Lỡ như nàng bị Hoa Luyện ép buộc thì sao? Hắn và Hoa Luyện lớn lên bên nhau, tất nhiên hắn biết tính Hoa Luyện muốn gì là phải lấy cho bằng được. Nếu Hoa Luyện thật sự coi trọng Thanh Hoan thì ép nàng gả cho hắn cũng không phải là chuyện không thể.
Cho tới bây giờ Quân Vô Nhai chỉ thiếu một cơ hội để xác nhận mà thôi.
Mà cái chết của Hoa Tam lại đúng lúc cho hắn cái cơ hội này.
Lúc vớt Hoa Tam lên, cả người hắn trương phình nhìn không ra hình dạng. Mắt, mũi, miệng, tai của hắn bị nhét đầy bùn. Hắn không phải chết đuối, mà là bị bùn nhét kín mũi miệng, hít thở không thông mà chết rồi sau đó mới chìm xuống đáy nước, có thể tưởng tượng được cái chết ấy thống khổ đến cỡ nào. Hoa Luyện chịu đả kích rất lớn, suýt chút nữa không gượng dậy nổi. Tuy hắn rất thất vọng với người đệ đệ này, nhưng lại không thể phủ nhận mối quan hệ huyết thống. Đệ đệ một tay hắn nuôi lớn từ nhỏ bây giờ lại chết, tất nhiên hắn phải đau khổ. Cho dù hắn từng nghĩ sẽ không bao giờ quan tâm đến chuyện của Hoa Tam nữa, nhưng chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ chết ngay trước mặt mình như vậy.
Thừa dịp Hoa Luyện bận rôn, Quân Vô Nhai gặp được Thanh Hoan. Nàng ngồi một mình ở trong viện, im lặng nhìn vào khoảng không, mắt hạnh hơi híp, vô cùng bình tĩnh nhưng lại không nhìn ra một tia vui sướng nào. Trong lòng Quân Vô Nhai đau đớn. Vốn dĩ hắn muốn yên lặng rời đi, nhưng chân không cẩn thận dẫm lên một cành cây khô trên đất kêu răng rắc. Thanh Hoan nghe tiếng thì nhìn qua hướng này.
Rất lâu, nàng cứ như vậy an tĩnh nhìn hắn. Rồi từ từ vành mắt nàng đỏ hoe.
Quân Vô Nhai đau lòng đến bên cạnh lau nước mắt cho nàng. Thanh Hoan đẩy hắn ra, lạnh lẽo nói: “Xin công tử tự trọng.”
“Tự trọng?!” Quân Vô Nhai đột nhiên cảm thấy tức giận. “Nàng và ta đã từng dưới trăng thề non hẹn biển, bây giờ nàng nói ta tự trọng là sao chứ?” Hắn nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt không còn một chút phong độ quân tử nào.
Thật ra lời vừa ra khỏi miệng hắn đã hối hận. Nàng bây giờ đã gả chồng, hắn chỉ là khoản nợ cũ mà thôi. Nếu Hoa Luyện nghe thấy thì chắc chắn sẽ mang đến phiền toái cho nàng. Ngoài dự đoán, Thanh Hoan cúi đầu hung hăng cắn lên tay trái của hắn, dùng sức nghiến đến bật máu. Cảm nhận được thân thể run rẩy và ánh mắt ảm đạm của nàng, Quân Vô Nhai có thể hiểu được nàng oán hận và tuyệt vọng đến cỡ nào. Trong lòng hắn tê tái, dịu dàng nói: “Thất Thất...”
“Không được gọi ta là Thất Thất!” Thanh Hoan đẩy hắn ra, “Thất Thất của ngươi đã chết từ lâu rồi! Chết mất rồi!”
Quân Vô Nhai không hiểu vì sao nàng lại kích động như thế. Đột nhiên Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn rồi nước mắt cứ từng giọt, từng giọt theo khóe mắt chảy xuống. Mỗi một giọt nước mắt lại vô cùng xinh đẹp: “ Thất Thất của ngươi đã chết ngay ngày hôm sau khi ngươi rời đi, chết khi ngươi làm bạn với giai nhân nửa năm trời, chết khi ngươi lạnh nhạt thờ ơ!”
“Ta vẫn luôn đợi ngươi, tại sao ngươi lại không tới chứ?” Thanh Hoan quá bi thương mà nở nụ cười, vẻ mặt vừa khóc vừa cười của nàng khiến Quân Vô Nhai lo lắng, “Bây giờ ngươi mới tới thì đã muộn rồi!”
Từng câu từng chữ của nàng như vết thương rỉ máu. Nàng từ từ kể lại từng chuyện một, từ việc bị Hoa Tam lăng nhục, rồi bị ép buộc phải thỏa mãn cả Hoa Nhị và Hoa Tam, đến việc không thể không gả cho Hoa Luyện. Nàng kể xong thì trên khuôn mặt của
Quân Vô Nhai hiện rõ vẻ đau đớn, phẫn nộ, chua xót, càng không dám tin tưởng. Hắn không dám tin đầu sỏ gây tội trong miệng Thanh Hoan chính là người hắn vẫn luôn cho răng là người lương thiện, ngây thơ nhất - Nhứ Nhi.
“Ngươi cùng nàng đi chơi thuyền trên hồ, vui chơi đây đó, ngươi có từng nghĩ trong lúc đó ta bị Hoa Tam đè ở dưới thân khinh nhục như thế nào?!” Thanh Hoan lên án, nhìn sắc mặt xám ngoét của Quân Vô Nhai, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra khoái cảm. “Ngươi chỉ lo chăm sóc nàng, có một giây phút nào ngươi nhớ đến ta không? Ngoài miệng ngươi nói đi khắp trời nam đất bắc để tìm ta, nhưng lại cùng với Hoa Nhứ Nhi du sơn ngoạn thủy... Hay cho một phần thâm tình, hay cho một phần yêu thương, làm sao ta hồi báo hết đây?!”
Nói xong, nàng đứng dậy bỏ đi, nhưng bị Quân Vô Nhai giữ chặt lại. Thanh Hoan quay đầu mắng: “Buông tay!”
“Không buông! Không buông! Ta không buông!” Quân Vô Nhai ôm chặt nàng, “Buông tay ra nàng sẽ bỏ đi, không bao giờ thuộc về ta nữa!”
Thanh Hoan bi thương nói: “...Ta đã không còn thuộc về ngươi nữa rồi. Bây giờ ta đã là thê tử của Hoa Luyện. Công tử, cuộc đời này của ta chỉ đợi ngươi, nhưng cuối cùng duyên phận của hai ta không đủ, nên từ đây chấm dứt đi!”
Nói xong, nàng làm như muốn tránh khỏi cái ôm của Quân Vô Nhai, nhưng hắn làm sao chịu thả nàng đi. Trước đây hắn muốn cho nàng một cuộc sống mới nên mới nói lời trái lương tâm. Nhưng bây giờ biết trong lòng nàng vẫn luôn yêu thương hắn, nàng chỉ bất đắc dĩ mới phả gả cho Hoa Luyện, nên hắn càng không thể thả nàng đi. Trước đây là do hắn không cẩn thận, lần này hắn nhất quyết không thế nữa!
Cũng không biết là ai khơi mào trước, tóm lại vừa mở miệng thì đôi môi liền dán chặt vào nhau, triền miên ân ái. Đủ thứ ân ái trước đây cứ như trang sách được lật lại trong đầu hắn. Đặc biệt là Quân Vô Nhai từ sau khi khai trai đã lâu không gần nữ sắc, bây giờ ôm Thanh Hoan trong người, tất nhiên dục vọng nổi lên. Thanh Hoan cũng nhận ra, may là viện này không ai tới, họn hạ nhân cũng đi rồi nên nàng cũng nguyện ý cho Quân Vô Nhai một chút ngon ngọt, cũng thuận tiện kích thích người nào đó đang yên tĩnh ở nơi xa kia.
Sau một phen ân ái, Quân Vô Nhau vốn dĩ muốn dẫn nàng đi, nhưng Thanh Hoan không chịu. Nếu bây giờ mà đi thì chuyện của Hoa Nhứ Nhi làm sao xong được?
Nhưng đêm xuống, lúc Hoa Luyện trở về lại nổi giận đùng đùng, mà cơn giận này chính là nhằm vào nàng.
Thanh Hoan cẩn thận nhớ lại, mấy ngày nay nàng vẫn luôn ngoan ngoãn mà, đâu có chọc tới Hoa Luyện đâu!
“Chàng sao vậy? Trông chàng như… A ——” lời còn chưa dứt, nàng đã bị Hoa Luyện ném lên giường. Thanh Hoan hoảng sợ, không biết vì sao Hoa Luyện vẫn luôn dịu dàng với nàng lại thô lỗ như thế.
Hắn phẫn nộ bước tới, xé rách quần áo nàng. Đôi mắt đen nhìn thấy dấu hôn loang lổ trên người nàng thì nổi cơn thịnh nộ!
Thanh Hoan cảm thấy mạng nàng thật lớn, bởi vì dáng vẻ Hoa Luyện như hận không thể bóp chết nàng. Nàng nhanh chóng kéo vạt áo lại, xấu hổ buồn bực nói: “Chàng, chàng…”
“Ta đã nói với nàng như thế nào?!” Hoa Luyện trầm giọng hỏi. “Không được qua lại với nam nhân khác, nàng đã quên rồi sao?”
“Ta...”
Hoa Luyện không cho Thanh Hoan cơ hội để bào chữa cho mình. Mấy ngày nay tinh thần của hắn căng như dây đàn, bởi vì cái chết của Hoa Tam, cũng bởi vì sự ngoan độc của Hoa Nhứ Nhi. Hôm nay hắn lại đột nhiên biết được Thanh Hoan và Quân Vô Nhai muốn nối lại tình xưa, suýt nữa ở trong sân chơi đùa. Trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ, chỉ muốn xé nát Thanh Hoan làm thức ăn cho mãnh thú.