Editor: loi_nha_tinh
Beta: Mai Tuyết Vân
Nếu nói không có tình yêu thì không thể. Chẳng qua Hồng Loan cũng là nữ nhi bình thường, chưa biết mùi tình đầu đã bị Thượng Thư đại nhân nhìn trúng nạp vào phủ. Sau đó lớn lên, làm sao nàng có thể không động tâm với dung mạo anh tuấn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn như Thượng Thư đại nhân chứ. Nhưng nếu nói yêu thì có lẽ cũng không nhiều như vậy.
Trước khi Thượng Thư đại nhân nạp nàng vào đã có chính thê. Sau khi nàng vào lại nạp thêm thiếp thất khác. Trong lòng Hồng Loan coi hắn như nam nhân duy nhất của mình, còn hắn thì trái ôm phải ấp, vô cùng sung sướng nên nàng không vui. Hơn nữa mối hận bị giết khiến tình yêu biến thành mối hận ngập trời.
Thanh Hoan hỏi: “Nếu hắn chết, nàng có đau lòng không?”
Hồng Loan ngẩn người một chút rồi nói: “Ta đã chết, hắn cũng nên sớm đến làm bạn với.”
Nghe vậy, Thanh Hoan cười khẽ. Theo nàng thấy thì Hồng Loan là người có công đức lớn, nhưng vị Thượng Thư đại nhân kia thì chưa chắc. Hai người đã mặc định không thể gặp nhau ở cầu Nại Hà. Chỉ có quỷ hồn có chấp niệm mới có thể đi qua con đường hoàng tuyền này, còn lại đều đã sớm bị quỷ sai bắt tới điện Diêm La nghe phán quan tuyên án, sau đó bị phạt hoặc đi đầu thai.
… Chà, kỳ quái thật, sao nàng lại biết cái này nhỉ?
Thanh Hoan hơi hoài nghi. Nhưng giây tiếp theo, thì nàng đã nhận ra mình đang nằm trên giường thêu, đập vào mắt là một tấm màn che giường đỏ rực, chung quanh luẩn quẩn mùi huân hương.
Đây không còn là ở cầu Nại Hà nữa rồi. Nàng chớp mắt, chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp từ tính của nam tử quan tâm hỏi, “Đừng động, đừng động, nàng khỏe không? Vừa rồi ta nghe nói nàng hôn mê bất tỉnh, làm ta sợ hãi.”
Là một nam nhân thanh tuấn cao ráo, lúc này người hắn mặc quan phục, dáng vẻ như vừa hạ triều đã chạy qua đây. Thanh Hoan lập tức nhận ra mình bây giờ đang ở trong người Hồng Loan lúc còn sống. Nhìn thái độ dịu dàng của nam tử trước mặt thì tất nhiên không phải là lúc bị dìm đá ném sông.
Đây có lẽ là lúc đang tình nồng mật ý, hoặc là lúc lần đầu tiên mang thai. Thanh Hoan nhớ tâm niệm của Hồng Loan: “Bình an sinh hạ một đôi hài tử, để cho bọn chúng bình an lớn lên.” Nói cách khác, nếu đây là lúc nàng đang có thai, thì nhất định phải bảo vệ thật cẩn thận.
Bàn tay ấm áp của nam tử phủ lên bụng nàng, dịu dàng nói: “Bây giờ nàng đã làm mẫu thân rồi, đừng tùy hứng như vậy. Tính cách của Khiên Phương ngoan ngoãn yên tĩnh, nếu nàng không trêu chọc nàng ta thì tất nhiên nàng ta sẽ không đến tìm phiền toái. Ngoan ngoãn, được không?”
Đầu óc Thanh Hoan xoay chuyển nhanh chóng, lập tức hiểu rõ đây là lần đầu tiên mang thai của Hồng Loan. Thượng Thư đại nhân vừa mới biết được mình sắp được làm cha nên đối xử rất ôn hòa với nàng. Trước đây bị nữ tử Khiên Phương kia tính kế nên Thượng Thư đại nhân đã vô cùng chán ghét nàng. Đứa nhỏ này mang đến cơ hội chuyển mình cho nàng, nhưng cũng rất nhanh bị Khiên Phương tính kế khiến cho Hồng Loan bị đẻ non, Thượng Thư đại nhân càng không vui với nàng.
Đôi mắt Hồng Loan vô cùng bình thường, không phải mắt hạnh, cũng không phải mắt phượng. Tuy rằng xinh đẹp nhưng không có tinh thần. Đây cũng là lý do vì sao Thượng Thư đại nhân rất nhanh chán ghét nàng. Nhưng Thanh Hoan chiếm giữ thân thể này, ánh mắt của nàng là thứ hấp dẫn người nhất.
Những năm ở Ỷ Hương viện, bất kể là điềm đạm đáng yêu hay là vẫn là ngây thơ trong sáng, nàng đều có thể biểu hiện giống như đúc. Bây giờ thấy vẻ mặt dịu dàng của Thượng Thư đại nhân, lập tức đôi mắt ngập nước, nhẹ giọng nói: “Trong lòng lão gia thì ra vẫn có tì thiếp sao? Tì thiếp vốn dĩ tưởng rằng lão gia không bao giờ nguyện ý tới gặp tì thiếp nữa, trái tim này… đau muốn chết.”
Thượng Thư đại nhân có vẻ như bị lời này của nàng làm cảm động, hắn nắm tay Thanh Hoan, nói: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng chính là bình an sinh cho ta một tiểu tử béo tròn, hiểu chưa?”
Đôi mắt ngập nước của Thanh Hoan đầy vẻ tố cáo, nhìn Thượng
Thư đại nhân lại có cảm giác thoải mái hưởng thụ không nói nên lời. Ở Ỷ Hương viện nhiều năm như vậy đâu có uổng công. Ở nơi này nữ tử nhiều đếm không xuể, Thanh Hoan có thể giữ chặt ngôi vị hoa khôi mươi năm, tất nhiên không chỉ dựa vào dung mạo, mà phải dựa vào khí chất và ánh mắt của nàng.
Ngay cả người từng trải như Hoa Luyện mà cũng bị nàng quyến rũ dễ như trở bàn tay, huống chi là Thượng Thư đại nhân xuất thân danh môn chứ? Khiên Phương kia chẳng qua chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ. Nói khó nghe một chút chính là một gia kĩ. Chút năng lực đó mà còn có thể khiến Thượng Thư đại nhân phải xoay quanh, sao Thanh Hoan có thể bại bởi nàng ta chứ?
Tâm nguyện này rất đơn giản. Ít nhất nàng không cần phải đồng thời đối mặt với bốn nam nhân, thân phận lại hèn mọn bất lợi như vậy. Tuy thân phận người này cũng không phải tốt lành gì, nhưng so với nữ tử thanh lâu chỉ có thể mặc người giẫm đạp thi Thanh Hoan đã rất hài lòng.
“Tì thiếp đi theo lão gia đã nhiều năm, vất vả lắm mới hoài được cốt nhục cho lão gia. Lão gia cứ yên tâm, tì thiếp nhất định sẽ ngoan ngoãn dưỡng thân.”
Thượng Thư đại nhân ngạc nhiên không thôi: “Hồng Loan, nàng cũng hiểu chuyện đấy! Xem ra Khiên Phương nói không sai, đều do trước đây ta sủng nàng quá, chỉ hơi lạnh nhạt một chút thì nàng đã ngoan như vậy rồi.”
Nghe vậy, trong lòng Thanh Hoan trong lòng vui vẻ. Thì ra lúc này Khiên Phương vẫn chưa hoàn toàn quyến rũ được Thượng Thư đại nhân! Vì thế nàng cúi đầu, biết rõ góc độ này sẽ rất xinh đẹp và buồn bã: “Lúc trước tì thiếp như vậy chẳng qua chỉ để tranh giành tình cảm. Nhưng bây giờ tì thiếp đã hiểu rõ, lão gia chính là lão gia, lão gia muốn yêu thích ai thì yêu thích người đó, tì thiếp không thể độc chiếm.”
Tuy là nhưng lời ăn năn hối hận, nhưng giữa những câu chữ vẫn để lộ sự ghen tuông và nhu tình mật ý nha! Đặc biệt là âm cuối, nhỏ nhẹ mềm mại, vừa nhu hòa vừa uyển chuyển, khiến tim Thượng Thư đại nhân ngứa ngáy… Hơn nữa, từ sau khi có Khiên Phương, hình như hắn đã lâu chưa đụng vào Hồng Loan.
Thanh Hoan diễn cảnh đã lâu không được gặp người trong lòng thật đến mười phần. Biểu hiện bây giờ của nàng có thể nói là đã được dày công tôi luyện. Lúc trước tú bà đã nói nàng có tư chất thông minh, học cái gì ra cái đó. Nếu muốn diễn kịch, thì phải biến mình thành người trong phim đó, không phải sao? Nàng mượn thân thể của người khác, trái tim đang đập trong lồng ngực là của người khác, tất nhiên nàng cũng muốn làm hết trách nhiệm của mình.
“Sao nghe đâu đây có mùi chua chua nhỉ?”
Thanh Hoan thẹn thùng không thôi, nhẹ nhàng đập đầu vai của Thượng Thư đại nhân, vừa thân mật lại không có vẻ bất kính, trùng hợp nắm chắc độ mạnh. Thượng Thư đại nhân cũng cảm thấy một tháng không gặp, tính tình Hồng Loan đột nhiên chuyển biến cực lớn. Nếu không có khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc kia thì suýt nữa hắn đã nhận không ra. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì chắc là vì có thai. Nghe nói phần lớn nữ tử đều như thế, khi có thai thì tính tiền đều sẽ thay đổi.
“Lão gia!” Thanh Hoan nhẹ nhàng hờn dỗi, đôi mắt như van cầu: “Tì thiếp biết lão gia công sự bận rộn, nhưng… tối nay lão gia có đến phòng Hồng Loan không? Đã hơn một tháng ngài không tới rồi…” Trong lời nói lại lộ ra dáng vẻ tủi thân.
Thượng Thư đại nhân chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, có thai lại có thể khiến một người trở nên hấp dẫn như vậy sao? Lập tức hắn quên béng đã đồng ý với Khiên Phương muốn cùng nàng qua một đêm xuân, lập tức đồng ý: “Được.”