Từ lúc hoàng thượng cho Đường Anh làm cẩm y vệ, đoán được tâm tư hoàng thượng, An Vương liền lập tức quên đi suy nghĩ giao hảo với Triệu gia, không tiếp tục thúc giục thê tử lá mặt lá trái cùng Triệu Trầm. Lần này Triệu gia mở tiệc lớn, dù biết tin nhà mình không nhận được bái thiếp, An vương cũng không mất hứng, chỉ coi như không biết gì.
Nhưng An vương phi lại muốn tới xem náo nhiệt.
Lần trước nàng vừa bấm tay Lâm thị không lâu thì nhi tử nhà mình ngã ngựa, nói việc này không có quan hệ với Triệu Trầm, đánh chết nàng cũng không tin. Tháng trước Đường Cử đã có thể xuống đất, nhưng chân trái lại có chút thọt, đám thái y nói một mớ những lời vô nghĩa, vương gia hỏi đến cùng có thể chữa khỏi hay không thì lập tức đều ấp úng không chịu cho câu lời chắc chắn. Nhi tử đang khoẻ mạnh bỗng nhiên thành tàn phế, An vương phi vừa đau vừa hận, Triệu Trầm hại nhi tử nàng, hắn cũng đừng mong được dễ chịu!
Đương nhiên, nàng cũng không ngốc đến mức động tay động chân trước mặt nhiều người như vậy, nhưng nàng đường đường là vương phi, cả phòng tân khách nhìn thấy nàng đều phải hành đại lễ, dù chỉ có thể đơn giản khiến vợ chồng Triệu Trầm ngột ngạt, nàng cũng muốn đến!
Quách phu nhân nhanh chóng đến bên cạnh A Kết trước An vương phi, ôm Xán Xán vừa nhận được vào lòng, nghiêng đầu nói với vị phu nhân bên cạnh: “Đứa cháu này của ta thật đáng yêu, mỗi lần nhìn nó ta đều cầm lòng không nổi, hận không thể ôm thẳng về nhà.”
Vòng tròn quan hệ của những gia đình huân quý tại Kinh thành tuy lớn nhưng các phu nhân lại thích nhất là đi dự tiệc để nói chuyện phiếm, vậy nên đối với tình huống các nhà hầu như đều rõ như lòng bàn tay. Vị phu nhân kia nghe vậy liền cười bà: “Nếu yêu thích thì nhanh chóng định một mối hôn sự cho Tử Kính đi, đợi đến khi có thêm cháu trai cháu gái mập mạp sẽ không cần phải nhớ thương khuê nữ của Thừa Viễn nữa!”
Vừa nói được đôi câu, An vương phi đã đến.
Thái phu nhân cũng đang ở tại Vọng Trúc hiên, lập tức dẫn đầu đoàn người tiến lên hành đại lễ với An vương phi.
Nhóm nữ khách xung quanh không hẹn mà cùng nhìn về phía An vương phi. Theo lý thì An vương phi chịu đến đó chính là nhận đứa cháu Triệu Trầm này, nhưng lại bày ra dáng vẻ vương phi. Nét mặt vốn tươi cười thân thiết nhưng thái độ không hề có ý muốn miễn lễ, đoán chắc lần này tới cũng không có thiện ý, mấy vị phu nhân len lén nháy mắt với nhau, làm tròn lễ nghi của mình.
A Kết đứng tại phía sau bên trái Thái phu nhân, mắt thấy bà tiến lên hành đại lễ, nàng cũng khuỵu chân.
Quách phu nhân thường ngày tuy không thích giao tiếp với người khác nhưng cũng không phải người ngu ngốc, lúc này liền vờ kinh ngạc ngăn cản A Kết: “Ngươi làm cái gì vậy, dì ba của ngươi đến đây là muốn nhìn cháu gái mà tới, ngươi làm lễ lớn như thế, chẳng phải là khách khí với nàng sao? Tam muội, muội nói đúng không?”
Nàng đứng thứ hai trong những nữ nhi Ninh gia, luận lễ An vương phi cũng phải kính người tỷ tỷ là nàng ba phần.
An vương phi mím môi, tuy không vui nhưng lại không thể tiếp tục kiên trì gây khó dễ, không cam lòng cười nói: “Đây chính là Xán Xán phải không, đều là người một nhà, để ý mấy quy củ ấy làm cái gì, lão phu nhân, xin đứng lên.” Vờ đỡ Thái phu nhân, ngay sau đó đi qua phía Quách phu nhân, nhìn chằm chằm vào đứa bé trong tã lót, nói: “Đây chính là Xán Xán đi, nhanh cho ta xem nào.”
Nàng nâng tay lên, móng tay mảnh dài sơn màu đỏ tươi trong ánh sáng mặt trời đặc biệt chói mắt.
A Kết kìm lòng không được tiến lên vài bước, Quách phu nhân vội vàng cười nhẹ lách mình tránh ra, giống như tỷ muội tốt chơi đùa trêu ghẹo An vương phi, nói: “Sao có thể như vậy được, ta mới ôm lên còn chưa đùa đủ đâu, chờ ta đùa đủ lại cho ngươi chơi, tức phụ của Thừa Viễn, mau mời dì ba của con đi vaò trong phòng uống trà đi.” Nói xong giống như sợ An vương phi còn muốn cướp người cùng với mình, vội ôm Xán Xán đi thẳng về phía mấy lão phu nhân ở xa, bước chân nhẹ nhàng không nhanh không chậm, nụ cười nhàn nhạt đoan trang lại hào phóng.
Mà tay An vương phi vẫn còn lúng túng đưa ra, chưa kịp thu hồi lại.
A Kết nhẹ nhàng thở phào, nụ cười trên mặt càng thêm cung kính, “Mời Dì vào bên trong uống trà.”
Mọi người đều đang nhìn, An vương phi cũng không thể chạy tới cướp người với Đường tỷ, đành nhăn mặt đi vào.
Lâm Trúc chứng kiến tất cả, chân mày cau lại, nhỏ giọng hỏi Quách Bảo Châu: “Vị An vương phi kia hình như không có ý tốt phải không?” Lâm gia vừa đặt chân đến kinh thành chưa tới hai tháng, Triệu Trầm đã nói hết tình hình họ hàng thân thích nhà mình cho Lâm Hiền biết, còn Liễu thị thì chỉ một lòng chăm sóc nữ nhi có bầu chờ sinh, vốn không có thời gian xã giao, đối với chuyện bên ngoài không hiểu nhiều, Lâm Trúc đi theo bên người nàng, mẹ con hai người coi như kẻ tám lạng người nửa cân.
Trong sân nhiều người qua lại không tiện nói chuyện, lại thấy thời gian đến lúc mở yến còn sớm, Quách Bảo Châu liền lôi kéo Lâm Trúc từ cửa nách hậu viện Vọng Trúc hiên đi ra ngoài, đến hoa viên hầu phủ mới vừa chậm rãi tản bộ vừa nhỏ giọng giải thích cho Lâm Trúc ân oán hai nhà Triệu - Ninh, bao gồm cả việc khi Cảnh vương phủ thiết yến An vương phi vụng trộm bấu tay A Kết.
Lâm Trúc tức đỏ mặt, vốn muốn nói vài lời hung ác lại cảm thấy thân phận mình không có khả năng trả thù An vương phi, chỉ có thể nói đến chuyện chân của Đường Cử: “Nàng ta chỉ giỏi ăn hiếp người thành thật, nên nhi tử mới bị thọt!”
Quách Bảo Châu cười, nháy mắt với nàng: “Yên tâm đi, nàng không được sủng tại vương phủ, vị trí thế tử lại bị con riêng chiếm, cũng chỉ có cái danh vương phi, sống ở vương phủ chưa hẳn đã tốt. Được rồi, chúng ta không nhắc tới nàng nữa, không nên vì loại người như vậy mà khiến mình không vui.”
Lâm Trúc ừ một tiếng, nói tới khách khứa đến hầu phủ hôm nay với Quách Bảo Châu, nói xong đột nhiên nhớ lại bên người Thái phu nhân có một cô nương cao gầy xinh đẹp, nhịn không được hỏi: “Tỷ có biết...”
Chưa kịp nói hết câu, từ sau núi giả phía trước đột nhiên có tiếng Lâm Trọng Cửu lo lắng hô to, Lâm Trúc hoảng sợ, chưa kịp nghĩ gì đã vội vàng chạy qua, “Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, sao vậy?”
Quách Bảo Châu còn nhanh hơn, váy đỏ trên người cũng không thể ngăn nàng chạy chậm lại, đi trước Lâm Trúc vài chục bước. Đến phía sau núi giả liền thấy có ba người chiều cao không đồng đều đang đứng ở đó, một người trong đó là thiếu niên mang cẩm bào màu trắng, trong tay cầm một cây cung ngắm thẳng về phía rừng trúc phía xa, Lâm Trọng Cửu đang đứng trước người hắn, sốt ruột muốn cướp cung trên tay người nọ.
Quách Bảo Châu nhìn theo hướng nhắm bắn của thiếu niên, thấy ô ô, ô ô quay đầu nhìn bên này, ngây thơ vô tội, không biết nguy hiểm đến gần.
“Quý Chiêu, ngươi muốn chết phải không?” Quách Bảo Châu giận dữ, bước nhanh về phía trước, hận không thể đá đối phương một cái.
Nghe thấy tiếng chửi mắng quen thuộc, Quý Chiêu giật nảy mình, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Quách Bảo Châu hầm hầm tiến đến, theo sau còn có một tiểu cô nương mang váy tím, cũng đang bất mãn nhìn hắn chằm chằm. Quý Chiêu vội thu lại cung tiễn, cười ha hả giải thích: “Quách cô nương hiểu lầm rồi, ta chỉ đang chơi đùa với Tiểu Cửu thôi, đó là nai mà thế huynh nuôi, làm sao ta có thể thật sự làm nó bị thương chứ?”
Trời đất chứng giám, hắn nói thật mà, con nai kia cách xa như vậy, với tiễn thuật của hắn vốn không bắn được. Hắn chỉ là thấy dáng vẻ nóng nảy của Lâm Trọng Cửu thú vị nên mới nhịn không được mà bày trò trêu đùa tiểu hài tử thôi.
“Nhị tỷ, hắn không đùa ta, hắn thật muốn bắn ô ô!” Rốt cuộc có núi dựa, Lâm Trọng Cửu nhanh chóng chạy đến bên người Lâm Trúc, sốt ruột cáo trạng.
Lâm Trúc nắm tay đệ đệ, cúi đầu hỏi hắn: “Không phải đệ đang ở cùng phụ thân sao,
sao lại tới đây?”
Lâm Trọng Cửu chỉ về Quý Chiêu: “Hắn nói với tỷ phu rằng muốn xem nai, tỷ phu liền để đệ đưa hắn lại đây, nửa đường gặp được Tằng đại ca.”
Nghe Lâm Trọng Cửu nhắc tới Tằng Văn Diệp, Quý Chiêu vội trốn đến phía sau Tằng Văn Diệp, “Tằng huynh, ngươi nhanh làm chứng cho ta, vừa mới rồi ta chỉ đang đùa Tiểu Cửu thôi phải không?”
Tằng Văn Diệp lớn hơn Quý Chiêu hai tuổi, tuy ngũ quan không thể so với Quý Chiêu, nhưng lại cao hơn hắn, mang trường bào (áo dài) màu xanh da trời, dưới ánh mặt trời như chi lan ngọc thụ, phong lưu phóng khoáng. Mắt hắn lướt nhìn về phía Quách Bảo Châu và Lâm Trúc, nghe xưng hô lúc nãy của Quý Chiêu và Lâm Trọng Cửu đã đoán được thân phận của hai người. Lại nghe Quý Chiêu xin mình giúp đỡ, hắn mỉm cười với Quách Bảo Châu, đứng sang một bên, nhìn về rừng trúc trước đó nói: “Tằng mỗ chỉ nghe thế tử nói muốn bắn nai, về phần thế tử nói lời thật lòng hay là trêu đùa, thứ lỗi cho ta không thể nào phán đoán.”
Quý Chiêu tức giận đến thiếu chút nữa giơ chân, cứ tưởng rằng Tằng Văn Diệp mới quen hôm nay là người thú vị, ai ngờ hắn lại bỏ đá xuống giếng lúc này!
Thấy Quách Bảo Châu vẫn tiếp tục nhìn mình chằm chằm, Quý Chiêu dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Lâm Trọng Cửu, hi vọng tiểu tử kia nói chuyện giúp hắn, đáng tiếc Lâm Trọng Cửu lại đang giận hắn, chỉ lo trừng mắt nhìn. Quý Chiêu hoàn toàn nhận tội, lại kéo cung lần nữa, không thể làm gì khác hơn nói với Quách Bảo Châu: “Quách cô nương, ta thật sự là đang đùa hắn, không tin ngươi xem.”
Lời còn chưa dứt, mũi tên đã bay ra, trong tiếng kêu sợ hãi của Lâm Trọng Cửu lao thẳng ra ngoài một khoảng, còn chưa vươn tới bìa rừng đã cắm phập xuống mặt đất, chưa kịp động tới cọng lông nào nhưng lại doạ Ô Ô bỏ chạy.
Bị bức phải lộ ra bản lãnh thật sự, Quý Chiêu tức giận đến ném cung, trừng Quách Bảo Châu nói: “Bây giờ ngươi tin chưa?”
Quách Bảo Châu đánh giá hắn, có chút khinh bỉ phun ra hai chữ: “Mất mặt!”
Lâm Trúc buồn cười.
Tằng Văn Diệp đưa ánh mắt từ trên người Quách Bảo Châu dời về phía Lâm Trúc, trong lòng có chút tiếc nuối. Xét về dung mạo, Quách Bảo Châu cũng xinh đẹp, nhưng so sánh với Lâm Trúc vẫn còn thua kém, huống hồ tính tình Quách Bảo Châu thật sự rất khó làm cho nam nhân động tâm, nhưng nàng lại có mệnh tốt, phụ thân và huynh trưởng đều ở địa vị cao, nếu như có thể cưới Quách Bảo Châu, đối với đường công danh của hắn rất có lợi, mà Lâm Trúc, mặc dù có Triệu Trầm làm tỷ phu, nhưng khoảng cách vẫn còn xa.
Lâm Trúc cảm giác được ánh mắt nam nhân nhìn mình chăm chú, nếu như không có Thụy vương trước đây, có lẽ nàng sẽ sinh ra mấy phần hứng thú đối với sự tuấn tú của Tằng Văn Diệp, nhưng hiện tại lại chỉ cảm thấy chán ghét, nhíu mày nói với Quách Bảo Châu: “Chúng ta đi thôi.”
Quách Bảo Châu cũng không muốn ở trong này chờ đợi, xoay người muốn đi.
Quý Chiêu không chịu, vươn cánh tay ngăn nàng lại, “Ngươi nói ta mất mặt, có bản lĩnh thì ngươi bắn mũi tên tới trong rừng trúc cho ta nhìn đi!” Rừng trúc xa như vậy, bắn tới được thì chứng minh tiễn thuật cao siêu, bắn không đến cũng coi như bình thường, như thế nào lại mất mặt?
“Thế tử quên đi, ngươi đây không phải là đang ép buộc sao?” Tằng Văn Diệp tiến lên hoà giải.
Quý Chiêu vốn nổi danh hoàn khố, trước đó đối với Tằng Văn Diệp có chút khách khí chẳng qua vì hắn là thân thích với Triệu gia, trải qua tình huống lúc nãy, giờ hắn nhìn Tằng Văn Diệp cực kỳ không vừa mắt, lập tức không chút khách khí trả lời: “Ta ép buộc thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?” Một thư sinh yếu ớt, dù cao hơn mình, hắn cũng không sợ!
Tằng Văn Diệp ngẩn ra, trong lúc hắn đang cân nhắc có đáng giá vì Quách Bảo Châu mà đắc tội Quý Chiêu hay không, nàng đã từ giữa hai người đi ra ngoài, nhặt cây cung lên bắt đầu đánh giá, tay ngọc gẩy gẩy, đôi mắt sáng đột nhiên nhìn thẳng về phía Quý Chiêu, “Nếu ta có thể bắn đến trong rừng, ngươi sẽ thế nào?”
Tư thế nắm cung thành thạo, giọng nói tự tin phách lối nhưng lại khiến tim Quý Chiêu đập nhanh hơn.
Hắn ngơ ngác nhìn cô nương váy đỏ rực rỡ dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy nàng khác hẳn những cô nương mà hắn đã từng gặp, hung dữ dọa người, vậy mà hết lần này tới lần khác hắn lại thấy nàng thật thuận mắt.
“Nói đi, nếu ta bắn tới trong rừng thì thế nào?” Thấy nam tử như kẻ ngốc nhìn chằm chằm vào mình, Quách Bảo Châu không nhịn được thúc giục.
Quý Chiêu hoàn hồn, xúc động đáp: “Ngươi nói thế nào thì liền thế ấy.”
“ Được, đây là ngươi nói!” Quách Bảo Châu cười toét miệng, nói xong đi đến bên cạnh Quý Chiêu, rút một mũi tên từ túi tên trên lưng hắn ra, cũng không đổi chỗ, càng không tiến thêm về phía trước vài bước, trực tiếp ở bên cạnh Quý Chiêu kéo cung dẫn tên, nhắm ngay vị trí Ô Ô mới đứng. Dieendaanleequuydonn Giương cung nhắm bắn.
Tên dài phá không, phát ra tiếng vút khẽ.
Ngay sau đó, mũi tên nhập vào một cây Thanh Trúc, đuôi tên mạnh mẽ lắc lư.
Quý Chiêu không tin nổi nhìn chằm chằm vào mũi tên kia, nhịp tim dường như ngừng lại, thật lâu sau mới nhìn quay lại nhìn cô nương gần ngay trước mắt: “Ngươi...”
“Gọi ta một tiếng bà cô (nguyên văn: cô nãi nãi)!” Quách Bảo Châu đắc ý nói.
Tằng Văn Diệp lắc đầu khẽ cười, hai tỷ đệ Lâm Trúc cũng có chút hả hê nhìn Quý Chiêu.
Khuôn mặt tuấn tú của Quý Chiêu hết đỏ lại trắng, trắng xong lại đỏ, nhìn chằm chằm Quách Bảo Châu, không mở miệng được, Quách Bảo Châu dần dần mất kiên nhẫn, đôi mắt đẹp trừng to nhìn hắn: “Ngươi muốn đổi ý hay sao?”
Quý Chiêu đột nhiên phát hiện, lúc Quách Bảo Châu nổi giận còn đẹp hơn khi nàng cười rộ lên.
Ma xui quỉ khiến, trong đầu hắn bất chợt xuất hiện một suy nghĩ, sau đó tựa như măng mọc sau mưa, nhanh chóng thành hình.
Hắn cười hắc hắc, lộ ra hàm răng trắng nhìn Quách Bảo Châu, đến gần bên tai nàng nhẹ nhàng nói ba chữ, nói xong liền chạy biến.
Lần này đổi thành Quách Bảo Châu choáng váng.
Hắn, vậy mà hắn dám gọi nàng...
Nàng vắt chân đuổi theo: “Quý Chiêu, ngươi có gan thì đứng lại, xem ta bóp nát miệng ngươi!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ha-Ha, các ngươi đoán xem Tiểu người hầu gọi Bảo Châu là gì? Là xưng hô nhé, không phải nói tục.