*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: windchime
Giao Thừa ngày hôm đó, bao trùm kinh thành là sự vui vẻ, khắp nơi tiếng pháo nổ bên tai không dứt.
So với sự náo nhiệt vui mừng khi đoàn tụ của các nhà khác, phủ Duyên Bình Hầu có vẻ đặc biệt lạnh lẽo buồn tẻ.
Đại gia có phủ khác, Nhị gia nhậm chức ở Giang Nam, đường sá xa xôi nên chưa về, Tam gia xuất gia làm hòa thuơg, tháng tám năm nay tứ cô nương cũng đã gả cho nhị công tử của Tri phủ Sơn Tây, không về nhà mẹ đẻ mà chỉ gửi quà mừng năm mới về thôi.
Nhưng đây cũng là đêm trừ tịch mà đời này Thái phu nhân cảm thấy thư thái nhất.
“Bà cố, đây là sủi cảo Xán Xán làm, Xán Xán đút cho người ăn.” Dieenndkdan/leeequhydonnnXán Xán ngồi ở đầu giường, tay bưng chén nhỏ đút cho bà cố.
Sau khi bắt đầu mùa đông, sức khỏe Thái phu nhân càng ngày càng không tốt, phần lớn thời gian đều ở trong phòng, lễ trừ tịch(giao thừa) năm nay cũng phải dùng bên bàn nhỏ kê trên giường.
Thái phu nhân nhìn chén sủi cảo trong tay tiểu cô nương, méo mó nhăn nhúm, vừa nhìn thì biết là do chính tiểu cô nương gói, bà từ ái sờ đầu chắt gái: “Xán Xán thật ngoan, là nương dạy cháu làm sao?” nói xong thì há miệng đón nhận nửa miếng sủi cảo mà chắt gái đang đút, sau đó vừa ăn vừa nghe, đôi lúc ánh mắt lại nhìn về đôi song sinh đang ở bên cạnh.
Xán Xán lắc đầu, nói rõ ràng mạch lạc: “Tổ mẫu và nương đều đang mang thai đệ đệ, phụ thân nói để cho hai người nghỉ ngơi thật tốt, cháu học theo Ngoại tổ mẫu. Hàng năm ngoại tổ mẫu đều tự mình làm sủi cảo, ngoại tổ mẫu có thể gói được nhiều loại sủi cảo, đợi cháu lớn lên rồi mới có thể học toàn bộ được.”
Bình ca nhi và An ca nhi đang chơi cầu ở bên cạnh, nghe thấy tỷ tỷ nói đến ngoại tổ mẫu thì cũng vừa chơi vừa gọi ngoại tổ mẫu. An ca nhi thèm ăn, vẫn luôn nhìn về phía tỷ tỷ, bé cũng muốn ăn sủi cảo do tỷ tỷ gói, nhưng phụ thân đã nói không cho phép ăn lung tung, phải về nhà ăn sủi cảo với mẫu thân.
Nước miếng lại chảy xuống, An ca nhi không muốn chơi cầu nữa, bỏ ca ca, chạy về phía tổ phụ.
Triệu Duẫn Đình ngồi ở mép giường, vừa nhìn thấy cháu trai thứ hai chảy nước miếng liền hiểu, bảo Thúy Ngọc bưng một chén sủi cảo đến, Thúy Ngọc hiểu ý, biết là không thể để cho hai vị thiếu gia ăn no ở đây, chỉ múc hai cái sủi cảo. Triệu Duẫn Đình nhận lấy chén, vừa quay đầu liền thấy hai đứa cháu trai mập mạp đứng trước mặt, hắn cười ha ha, để cho hai đứa bé ngồi xuống, tự mình
đút cho cháu trai ăn.
Chia sủi cảo làm hai, đút cho mỗi đứa một miếng.
Triệu Duẫn Đình đút cho cháu trai thứ hai trước. một tay An ca nhi vịn vào tay tổ phụ, phồng miệng thổi nguội, thổi vài cái mới há to miệng ngậm lấy miếng sủi cảo, sau đó cầm lấy chân của mình chơi, mắt to tròn nhìn tỷ tỷ, hình như đang nói là sủi cảo do tỷ tỷ gói. Tướng ăn của Bình ca nhi đẹp hơn đệ đệ nhiều, thành thành thật thật ngồi, miệng thì nhai nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm cái chén trong tay tổ phụ…
Thái phu
nhân nhìn hai chắt trai như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp, khẩu vị cũng tốt lên không ít, ăn được một chén đầy. Xán Xán đưa cái chén cho Thúy Ngọc cô cô, muốn cô cô xới thêm một chén, Thái phu nhân lại cười tủm tỉm ôm tiểu cô nương vào lòng: “Đủ rồi, bà cố ăn no rồi, ăn thêm nữa buổi tối sẽ ngủ không ngon. Xán Xán nhà chúng ta thật khéo tay, bà cố chưa bao giờ ăn sủi cảo ngon như vậy.”
Được khen ngợi, Xán Xán vui vẻ nhìn tổ phụ.
Triệu Duẫn Đình hào phóng cho tiểu cô nương một nụ cười tán dương, đúng lúc hai bé trai cũng ăn xong, Triệu Duẫn Đình để cho bọn họ theo tỷ tỷ ngồi nói chuyện với bà cố. Hai bé trai còn xa lạ với Thái phu nhân, nhưng bọn họ đều thích tỷ tỷ, tỷ tỷ đang ngồi ở đó nên bọn họ đều muốn đi qua, tò mò nhìn Thái phu nhân.
Thái phu nhân sờ qua đầu của ba đứa bé, cuối cùng nhìn Xán Xán giải thích: “Hồi nãy Xán Xán nói sai rồi, nương cháu mang thai đệ đệ, còn Tổ Mẫu chau mang thai tiểu thúc, phải ghi nhớ, nếu không gọi sai sẽ bị người ta chê cười.” Cháu trai thứ tư của bà, nên ra đời sớm hơn chắt trai thứ ba của bà vài ngày, nếu không cháu gái cháu trai đều lớn hơn so với nó rồi.
Bên cạnh Xán Xán có bá bá, có tiểu cữu, có Cô Phụ thương yêu nhưng không có tiểu thúc. Tuy rằng các trưởng bối không chỉ một lần nói cho bé biết trong bụng tổ mẫu là tiểu thúc, bé vẫn không hiểu, giống như đại đệ đệ và nhị đệ đệ, nhỏ hơn bé đều gọi là đệ đệ, tại sao mẫu thân và tổ mẫu cùng mang thai mà cách gọi lại không giống chứ?
Bé không hiểu, Bình ca nhi và An ca nhi lại càng không hiểu.
Thái phu nhân chỉ biết lắc đầu, nhìn ngoài cửa sổ, trời cũng sắp tối rồi, xem chừng bên kia cũng sắp dùng cơm tối, bà lưu luyến không rời ôm ba đứa bé, rồi nói với Triệu Duẫn Đình: “Được rồi, ta cũng sắp đi ngủ, các con mau đi qua bên kia, đừng để cho Thừa Viễn sốt ruột.” Với tính khí kia của cháu trai trưởng, bây giờ chịu cho ba đứa bé qua đây ăn cơm với bà, bà đã rất vui.
Triệu Duẫn Đình gật đầu, tự tay mặc áo choàng cho cháu gái. Bình ca nhi và An ca nhi còn nhỏ, bây giờ lại là buổi tối nên mỗi đứa phải được bọc thật kín trong chăn bông rồi mới được ra khỏi cửa.
“Bà cố chờ, ngày mai cháu và các đệ đệ sẽ qua đây chúc Tết người.” Trước khi đi, Xán Xán nhu thuận nói.
Thái phu nhân cười gật đầu: “Được, Xán Xán nhớ đến sớm một chút, bà cố sẽ chuẩn bị cho cháu một cái bao lì xì thật lớn.”
Xán Xán nhếch miệng cười, nhìn lão nhân trên giường một chút, ngoan ngoãn để tổ phụ dắt đi.
Xe ngựa rất nhanh đã đến phủ Võ anh hầu.
Triệu Trầm đã chờ ở cửa, màn xe được đẩy ra, Xán Xán chui ra trước, vươn