Tiểu Liễu thị lập tức tỏ ra dáng vẻ khó xử hỏi cháu gái: "A Kết, cái này dì thật sự khó xử, con nói xem, sau này Thừa Viễn đến Phẩm Lan Cư, nếu dượng con thu tiền hắn thì không thích hợp nhưng nếu không thu thì cháu gái bảo bối của chúng ta cũng gả cho hắn chẳng lẽ còn muốn đưa hoa lan cho hắn không công sao? Ai u không được, tặng cháu gái lại còn tặng hoa, chúng ta thật thiệt thòi mà."
Vốn dĩ A Kết đối với hôn sự này không vui mừng ngượng ngùng lắm, nhưng khi nghe trêu ghẹo như vậy, nàng vẫn đỏ mặt.
Từ phòng cách vách truyền đến tiếng cười trong sáng hào phóng của Triệu Trầm, A Kết cũng có thể cảm nhận được việc hắn rất thành thạo việc ở trước mặt mọi người, Người nọ nhìn qua tưởng cao ngạo lạnh lùng nhưng khi cùng người khác nói chuyện lại có dáng vẻ khác hẳn. A Kết còn nhớ rõ lúc đầu mới biết dượng thì hắn lạnh lùng, không quan tâm, chẳng giống như bây giờ, ở trước mặt người trong thôn cười nói.
Là vì liên quan đến nàng à?
Trước mặt khác, sau lưng khác, không biết hắn là loại người gì.
Mấy ngày trước, A Kết rất bình tĩnh khi nghĩ về việc hôn nhân tương lai, thế nhưng giờ tự nhiên lại có chút khẩn trương, đến lúc nàng đến nhà hắn, đến trong tay hắn, hắn có thay đổi thành dáng vẻ khác hay không?
Rèm cửa bị đẩy ra mời những nữ quyến đến giúp đỡ đến ăn cơm.
A Kết thu hồi tinh thần, cùng các trưởng bối đến trước bàn ăn.
Náo nhiệt qua đi, Lâm gia cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Nhưng người trong viện vẫn còn rất nhiều.
Phòng ở Lâm gia rất nhiều, Lâm Trùng Cửu chơi ở nhà Tây, Triệu Trầm, Lâm Hiền và Chu Bồi đứng dưới mái hiên nói chuyện, Trần Bình chỉ huy những hạ nhân đến cùng chuyển sính lễ vào trong phòng, đôi mắt dài nhỏ như chim ưng nhìn chằm chằm từng hạ nhân không để họ có cơ hội lấy đi bất cứ thứ gì, thiếu gia đã chuẩn bị sính lễ đều là những thứ tốt, giá trị tương đương với 128 rương của nhà người ta. Ở trong phòng cũng có tâm phúc nhìn chằm chằm hạ nhân, sau khi chuyển đồ xong, Trần Bình lại kiểm tra từng rương một, đảm bảo không sai sót mới báo cáo lại với Triệu Trầm.
Triệu Trầm gật đầu:" Các ngươi về thôn trang trước nói với phu nhân là tối nay ta sẽ trở về. "
Trần Bình liền dẫn người đi.
Ba người Triệu Trầm đi vào nhà chính, qua một khoảng thời gian thì Chu Bồi phát hiện Triệu Trầm có chuyện muốn nói với Lâm Hiền nên thức thời cùng người nhà cáo từ.
Tiễn bước bọn họ xong, Triệu Trầm mới đưa phong thư chứa 2 vạn lượng ngân phiếu cho vợ chồng Lâm Hiền.
"Đây là?" Lâm Hiền nhận lấy phong thư, mở ra liên thấy toàn ngân phiếu, đều mang giá trị ngàn lương, Liễu thị cũng nhìn thấy, đầu óc như rơi vào sương mù: "Cái này, Thừa Viễn...."
Triệu Trầm cười giải thích giải thích: "Bá phụ bá mẫu, thật ra tiền lễ phải là 3 vạn lượng, nhưng nếu viết ở danh sách thì thật rêu rao nên 2 vạn này thành ra phải bí mật giao cho hai người, đây là ý của con và mẫu thân."
Lâm Hiền lập tức trả lại, thái độ kiên quyết: "Không được, thật sự nhiều lắm rồi, cái này con cầm về đi." Một vạn lượng thì cũng từng nghe nói qua, nhưng 3 vạn lượng, tự nhiên hắn thấy không ổn, khuê nữ nhà mình không phải không đáng giá nhưng số tiền này hình như có vấn đề.
Liễu thị cũng suy nghĩ như trượng phu nên khuyên con rể giữ lại. Hai nhà trở thành thông gia, tiền lễ bao nhiêu là bấy nhiêu tâm ý, Triệu gia đưa đến nhiều như vậy, những người nông dân như họ không chịu được.[code]dieendaanleequuydonn[/code]. Nếu không phải vì 1 vạn lượng kia đã để người trong thôn biết, nếu không họ cũng không muốn nhận, nói gì đến số tiền này.
Triệu Trầm nhìn hai người, cuối cùng nhìn trên người Liễu thị, có chút xấu hổ nói: "Bá phụ bá mẫu, thật ra, thật ra hai vạn này là tiền con muốn để dành, để nó trở thành tiền lễ là để đưa cho A Kết, muốn nàng giúp con giữ gìn, cũng làm nàng an tâm hơn. Hai người không biết, lần trước, lần trước con cảm thấy nàng hình như không hay lòng về chuyện hôn sự này, con đã thử hỏi nàng, nhưng nàng không nói thẳng ra, nhưng con biết nàng lo lắng việc con xuất thân khá giả sẽ tiêu tiền không biết tính toán. Giờ chúng con cũng sắp thành thân, bá phụ bá mẫu hãy thay con chuyển cho A Kết để nàng có thể hiểu được rằng con không phải loại người như vậy không phải loại người như vậy không phải loại người như vậy, để nàng an tâm gả cho con..."
Nói xong, khuôn mặt thiếu niên sau thời gian đã khôi phục lại sự trắng nõn như cũ nổi lên một chút hồng nhạt, lông mi thật dài che đi sự xấu hổ, không còn chút bình tĩnh ngày thường mà như một chàng ngốc.
Lâm Hiền nghe xong cũng thấy bất ngờ, tất cả tài sản của con rể lại giao cho nữ nhi giữ gìn chỉ bởi vì muốn làm nàng an tâm sao?
Liễu thị kinh ngạc rồi lại không nhịn được mà mỉm cười, trong lòng vui mừng trào dâng. Lúc trước nàng cũng lo lắng con rể có tiền thì dễ bị người ta nhìn ngó hoặc thay lòng đổi dạ, giờ thì tốt lắm, còn chưa thành thân mà đã đưa tiền riêng đến giao cho nữ nhi, như vậy thể hiền rằng rất thích nữ nhi nhà mình. Nếu con rể tốt như vậy mà vẫn chưa khiến nhạc mẫu yên tâm thì trên đời này sẽ chẳng có ai khiến nhạc mẫu yên tâm nữa.
Vì có lý do đó, Triệu Trầm nói thêm vài câu nữa thì Lâm Hiền cũng nhận tiền.
Tiễn bước con rể, Liễu thị cầm ngân phiếu đến phòng ngủ ở nhà Tây.
Trong phòng, Lâm Trúc đang nhắc lại ngày náo nhiệt với trưởng tỉ, Liễu thị tìm cớ đuổi nàng ra ngoài rồi vui vẻ nhìn trưởng nữ.
" Nương, người có chuyện gì muốn nói với con sao?" Nhìn mẫu thân cười cổ quái, A Kết hoang mang, hỏi.
Lúc này nàng đã thay đồ, mặc một bộ áo quần ngày thường, tẩy luôn cả trang điểm, có chút trang nhã chứ không còn kiều diễm như lúc nãy, nhưng vẫn rất đẹp. Đây là nữ nhi bảo bối của nàng, trong lòng Liễu thị tràn đầy tự hào, cởi giày lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh nữ nhi, lấy ra phong thư từ trong lòng ngực đưa cho nàng, "A Kết nhìn xem đây là cái gì?"
Nhìn nàng tỏ ra như vậy, A Kết càng cảm thấy tò mò, cúi đầu, mở phong thư ra, nhìn thấy bao nhiêu ngân phiếu thì liền thả phong thư xuống, cúi đầu, nhỏ giọng nói : "Đây là tiền lễ hắn đưa phải không?" Nàng Vừa mới nghe muội muội nói, khoảng có một vạn lượng. A Kết biết Triệu gia có tiền, so với nhà dì còn nhiều hơn nhưng không nghĩ lại cho nhiều đến vậy, nhớ lại trước đó từng nghe mẫu thân nói năm dì xuất giá, Chu gia cho hai ngàn lượng tiền lễ thì cả nàng và muội muội đều giật mình.
Liễu thị cười, thanh âm thấp hơn, "Đúng là tiền lễ nhưng con đếm xem đó là bao nhiêu?"
A Kết buồn bực nhìn về phía mẫu thân, nàng không thích kiểm tra tiền bạc trang sức như muội muội, "Nương......"
"Tính đi, đến lúc thiếu thì lại nói là nương tham tiền lễ của con." Liễu thị cố ý trêu ghẹo nói.
A Kết rất bất đắc dĩ, đành phải lấy tiền trong phong thư ra đếm, tất cả đều là ngân phiếu ngàn lượng, tim nàng đập càng nhanh, khi đếm đến tờ thứ 20 thì cuối cùng A Kết cũng không nhịn được, nhìn về mẫu thân tỏ vẻ kinh ngạc, Liễu thị cười, nhìn nàng, dùng ánh mắt bảo nàng cứ đếm đi, A Kết liền ngây dại, toàn bộ có đến 30 tờ, nàng hoàn toàn chuyện gì đang xảy ra, "Nương, sao lại nhiều thế này?" Một phần trong số này cũng đủ cho nàng tiêu
cả đời.
Liễu thị ôm nữ nhi đang ngây ngẩn vào lòng, kể cho nàng nghe chuyện về Triệu Trầm.
Muốn nàng giữ tiền hộ hắn sao?
Mặt A Kết nóng lên, người nọ, người nọ có da mặt thật dày, cái gì cũng dám nói trước mặt cha mẹ, chỉ là, ba vạn lượng....
Nhìn ra được sự luống cuống của nữ nhi, Liễu thị nắm lấy tay nàng, nói: "A Kết, con đừng nghĩ nhiều, Thừa Viễn đối xử tốt với con thì con nên đồng ý, dù sao thì sau khi thành thân, tiền của hắn cũng thành tiền của con, hắn chỉ là giao cho con trước mà thôi. Ta thật sự cảm thấy hắn đối xử tốt với con, con hãy dùng hết tâm tư đối xử với hắn, hắn kiếm tiền nuôi gia đình, con giúp hắn chăm sóc tốt trong nhà, hai người cùng tốt đẹp. Thật tốt quá. A Kết, nữ nhân nhà chúng ta đều tốt số, cha con rất tốt với ta, dượng con đối với dì con cũng vậy, giờ đây Thừa Viễn nhìn qua cũng biết là người si tình, chúng ta đều hạnh phúc, phải không? Con không biết ngoài kia có bao nhiêu nữ nhân hâm mộ chúng ta đâu."
A Kết tựa vào đầu vai mẫu thân, không nói gì, trong lòng có chút bối rối nhưng không dám nói ra. Đây mới là trước hôn sự, Triệu Trầm đã đối xử với nàng rất tốt, nhưng nàng chưa từng giữ nhiều tiền như vậy, nàng có chút hốt hoảng, phụ thân cho nàng nhận tiền để nàng có thể yên tâm, vậy là, Triệu Trầm đã xem hai người như người một nhà sao?
Sau khi nhị nữ nhi trở lại, Liễu thị lại nhẹ nhàng dặn vài câu, rồi cầm ngân phiếu đã sắp lại đưa cho A Kết:"Đây, nương giao tất cả cho con, con hãy cẩn thận giữ gìn, đừng nói với người nào dù là muội muội con cũng đừng nói. Nhiều tiền như vậy nếu bị người ta biết thì sẽ bị kẻ trộm nhìn ngó. Ai, lúc trước còn lo hôn lễ làm quá sớm giờ ta lại mong con sớm ngày được gả đi, Triệu gia có nhiều hộ vệ sẽ không sợ mất trộm."
"Nương nói gì vậy...." A Kết đỏ mặt, làm nũng, nàng thà không có ngân phiếu chứ không muốn bị gả đi ngay tức khắc.
Liễu thị yêu thương sờ tóc nàng, ôm nàng một cái.
Làm sao lại nỡ lòng bỏ nàng chứ, đã nuôi lâu như vậy, ngày nào cũng gặp mặt, giờ bỗng nhiên lại thành người nhà người ta....
~
Tháng 10, thời tiết đã lạnh.
Trước khi đón dâu đến mọi người cần đến Triệu gia trải giường chiếu, Liễu thị muốn tìm người nào đó trong thôn giúp đỡ thì Tiểu Liễu thị đã sớm chuẩn bị xong.
Tìm được rồi, Lâm gia tất nhiên muốn mời mọi người trong nhà đến dùng cơm, Tiễu Liễu thị cũng đến còn dẫn theo một mama cùng hai nha hoàn đến.
A Kết biết mama kia, đó là người đắc lực nhất bên cạnh dì, Tưởng mama, vẫn chưa đến 40 tuổi, mặt tròn, da trắng, khi cười lên rất dễ gần, trước đây khi tỷ muội A Kết đến Chu gia được nàng chăm sóc không ít. Còn hai tiểu nha hoàn thì cũng xấp xỉ tuổi với Lâm Trúc, tóc búi hai chỏm, hơi gầy, im lặng đứng sau Tưởng mama, rất nghe lời, dáng vẻ...có thể nói là nhan sắc tầm trung,
Liễu thị nói lên nghi ngờ của mọi người: "Đây là..."
Tiểu Liễu thị liền cười nói: "Thừa Viễn rất có tài, tương lai gia nghiệp chắc chắn càng lúc càng lớn, trong nhà chúng ta lại đơn giản nên A Kết vẫn còn khờ dại nếu bỗng nhiên gả đi thì có nhiều chuyện vẫn chưa biết nên sau này Tưởng mama sẽ đi theo A Kết để giúp đỡ nàng.[code]dieendaanleequuydonn[/code] Còn hai nha hoàn này mới đến tháng trước, rất biết quy củ, A Kết cứ đặt tên cho các nàng, sau này các nàng là người của con. Đây là khế ước bán mình của họ, A Kết, con cầm đi, đừng khách khí, tương lai khi A Trúc gả đi ta vẫn sẽ chuẩn bị như vậy. Dì không có nữ nhi nên vẫn xem các con như con ruột, giờ con gả đến cho nhà tốt, ta cũng an tâm."
Mắt A Kết đỏ lên, nàng nhìn Tưởng mama, vẫn từ chối: "Dì, ta nhận 2 nha hoàn nhưng Tưởng mama thì nên theo người đi, người..."
Tiểu Liễu thị ôm cháu gái vào lòng, trìu mến nói: "Trong nhà dì không có vấn đề gì, thì để người có năng lực như Tưởng mama bên cạnh ta chỉ là phí người tài, nên đi theo con đi, sau này nếu gặp chuyện phiền lòng thì hãy tâm sự với Tưởng mama, nàng cũng mong sao có việc để làm đó." Nói xong ngẩng đầu hỏi Tưởng mama: "Đúng như vậy phải không?" Mắt sáng long lanh, tính tình hoạt bát, tính cách Lâm Trúc đúng là học theo dì.
Tưởng mama là người ngày trước được Tiểu Liễu thị cứu khi nàng đang cùng Chu Bồi đi chơi. Trước đây nàng đã làm cung nữ, ở trong cung mười năm, đến khi được ra khỏi cung về nhà thì lại bị huynh trưởng có lòng dạ ác độc bán cho lão nhân trong thôn để làm vợ kế, Tưởng mama không chịu, nửa đêm bỏ trốn. Khi phu thê Chu Bồi gặp nàng là lúc huynh trưởng của nàng đang túm nàng kéo về. Tiểu Liễu thị không đành lòng nên đưa tiền mua lại nàng sau đó giữ lại bên cạnh.
Nghe lời Tiểu Liễu thị nói, Tưởng mama liền xoa mặt giả vờ oán giận nói với A Kết: "Đại cô nương hãy nhận lấy ta đi, chắc chắn phu nhân không cần đến ta nên nuôi thành một người béo tốt thế này, ta đang muốn tìm việc gì làm để giảm cân đây, chứ để người ta nhìn ta béo lại bảo ta hết ăn lại nằm." Chu gia có ân cứu mạng với nàng, nàng cũng nhìn vị đại cô nương này lớn lên, cũng rất thương nàng ấy, nàng nguyện ý theo nàng ấy để che chở nàng ấy sống yên ổn.
A Kết mím môi, biết dì đã quyết, đành phải nhận lấy khế ước bán mình của ba người, sau đó đặt tên cho hai nha hoàn là Lục Vân và Thúy Ngọc, đều là tên loài hoa lan.
Ba người Tưởng mama chính thức quỳ lạy chủ tử mới.
A Kết mỉm cười biểu hiện ý muốn các nàng đứng dậy. Tuy rằng nàng chưa từng có nha hoàn nhưng khi còn bé thường ở lại nhà dì nên cũng hiểu sơ về cách chung sống với chủ tớ, giống như mưa dầm thấm đất chứ không phải hoàn toàn không biết gì.
Trước lễ rước dâu hai ngày thì phải trải giường chiếu, Tưởng mama dẫn theo Lục Vân và Thúy Ngọc theo mọi người đến Triệu gia trước rồi ở lại đó đợi khi A Kết gả đến.
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha, ngày 11 A Kết xuất giá, thật là ngày tốt, mọi người đừng nóng vội, đến Triệu Hôi Hôi là tân lang mà còn chưa gấp.....
Ngày vui mà mọi người không định tung hoa sao?