Con Đường Sủng Thê

2


trước sau

Nếu Triệu Trầm tức giận, A Kết cũng xấu hổ khi để hắn ôm, nên thử thăm dò đứng dậy, tính tự mình ngồi.

Đôi bàn tay lớn đã có chút buông ra lại bóp chặt eo nàng, "Ngồi im đừng nhúc nhích."

Cuối cùng hắn cũng nói chuyện, A Kết không biết vì sao lại càng thêm uất ức, né tránh bàn tay hắn duỗi ra, quay đầu nói: "Không phải chàng đang giận sao?" Thì ra vừa rồi những tâm tình là vì chuyện đó mới nói, vừa thấy không thể thực hiện được lập tức bày ra một gương mặt thúi.

Triệu Trầm tất nhiên là thất vọng, đổi lại nam nhân khác cũng khó có khả năng có thể thản nhiên chấp nhận, đặc biệt là đã nhịn lâu như vậy, thê tử lại xinh đẹp động lòng người...

Hắn cũng không đến mức bởi vì loại chuyện này lại tức giận với nàng nha?

Nhìn gương mặt thê tử, Triệu Trầm bật cười, kéo nàng lại, giận dữ nói: "Ta không tức giận, chỉ là, A Kết nàng hứa với ta, cái kia vừa đi thì sẽ cho ta, được không?" Cúi đầu đến cạnh tai nàng, nhẹ giọng cầu nàng: "Nhưng chịu đựng thật sự rất khó chịu, A Kết nghe ta một chút được không?"

Hắn ôn nhu, lời nói nhỏ nhẹ, ban ngày ban mặt nói chuyện này thật xấu hổ, A Kết chôn trong lòng hắn, dùng tốc độ mà người khác không thấy được gật đầu, sau đó không đồng ý nói chuyện. Nàng gật đầu thì Triệu Trầm đã cảm thấy thỏa mãn, vững vàng ôm nàng, biết thân thể nàng lúc này không thoải mái, lấy áo choàng bao người nàng lại một tầng, thấp giọng bàn chuyện trong nhà cùng nàng.

Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh hắn chỉ có mẫu thân, áo cơm sinh hoạt thường ngày đều do mẫu thân sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, Triệu Trầm rất ít nói với ai những chuyện vụn vặt. Nhưng trước kia A Kết ít được tiếp xúc nên hắn phải dạy cho nàng, mà hắn cũng thích dạy, hai người tựa vào nhau nói việc vặt linh tinh, đây mới là phu thê, cùng nhau sống qua ngày.

~

Xuống xe ngựa, hai vợ chồng đến chỗ Ninh thị thỉnh an (hành lễ thời xưa).

Ninh thị gọi A Kết đến ngồi trước mặt mình, hỏi tình hình Lâm gia, sau đó bàn bạc với nàng về chuyện hành lý. Lần đi kinh thành này, bọn họ đi đường thủy, Triệu Trầm đã thu xếp thuyền, hai ngày này đã kiểm tra tốt, buổi sáng có thể trực tiếp khởi hành. Hành lý lại là thứ yếu (thứ ít quan trọng hơn), Ninh thị chủ yếu dặn A Kết quản thúc chuyện nha hoàn bên người.

"Tưởng mama là dì con đưa đến, tự nhiên sẽ một lòng với con, nhưng Tưởng mama chỉ có một mình, không ở bên cạnh con bất cứ lúc nào được, A Kết, con không thể việc gì cũng đều dựa vào Tưởng mama. Trở về hầu phủ, ở tiền viện, bên Thừa Viễn đều là gã sai vặt hầu hạ, trở hậu viện thì ở chung với con, không dùng được nha hoàn bên người. Khế ước bán thân của Cẩm Thư và Cẩm Mặc nương đã đưa cho con, tính cả Lục Vân và Thuý Ngọc là bốn người. Bên này bình thường không có chuyện gì, các nàng phân tán một chút cũng không có gì đáng ngại, nhưng đến bên kia nhiều người lẫn lộn, con nhớ sắp xếp cho rõ ràng, để cho các nàng thể hiện sở trường. Đoạn đường này con hãy quan sát các nàng, trước khi vào kinh phải sắp xếp ổn thỏa tránh việc sau khi vào phủ lại luống cuống tay chân."

A Kết lắng nghe, nhớ trong lòng.

Ninh thị thấy vẻ mặt nàng chăm chú, cười kết thúc đề tài: "Mọi người trong Hầu phủ cùng với những quan hệ của nhà chúng ta ở kinh thành thì những ngày qua ta đã nói cho Tưởng mama biết, trên đường đi Thừa Viễn cũng sẽ nói tỉ mỉ lại với con, để khi gặp mặt với bề trên cũng thuận lợi hơn, không có gì phải khẩn trương. Được rồi, tiểu lưỡng khẩu(vợ chồng son) các con đã vài ngày không gặp rồi, về phòng nói chuyện đi thôi."

Khi con dâu và bà bà nói chuyện, Triệu Trầm cũng ngồi một bên, nghe đến đó thì đứng dậy, một chút cũng không biết rụt rè.

A Kết đỏ mặt cùng hắn đi ra ngoài.

Ninh thị ngồi ở trên giường, cười yếu ớt nhìn theo nhi tử con dâu đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn nàng, nàng một tay chống cằm nằm nghiêng ở trên đệm dựa, nhìn bồn hoa lan trên cửa sổ. Đóa hoa tuyết trắng, nhụy vàng nhạt, tươi đẹp rực rỡ, cảnh đẹp ý vui.

Vợ chồng son ân ái như vậy, chắc chắn rất nhanh nàng sẽ được ôm tôn tử(cháu trai) thôi nhỉ? tôn tử chắc sẽ bướng bỉnh giống nhi tử trước đây, tôn nữa (cháu gái) chắc sẽ nhu thuận hiểu chuyện như con dâu, sinh nhiều một chút, ở trước người chạy tới chạy lui náo nhiệt.

~

Triệu Trầm cũng muốn nhanh sinh nhi tử, đáng tiếc thiên thời khiếm khuyết(thiên thời-địa lợi-nhân hòa ấy, ở đây anh ý muốn nói người có lòng mà điều kiện không cho phép :v).

Về đến sân hắn liền ssi vào phòng trong, A Kết đã vài ngày không ở nhà, có rất nhiều muốn nói với Tưởng mama, nàng ở lại gian ngoài.

Bốn đại nha hoàn cũng đều ở đây.

A Kết nhìn các nàng, đối với Lục Vân và Ngọc Bích đã rất quen thuộc, Cẩm Thư và Cẩm Mặc thì bởi vì bên này không có chuyện gì, nàng để Lục Vân hầu hạ, bình thường tiếp xúc không nhiều lắm với Cẩm Thư và Cẩm Mặc.

Nghĩ nghĩ, A Kết nhìn với các nàng nói: " Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi kinh thành, quy củ trong Hầu phủ, mama đã bắt đầu dạy các ngươi, các ngươi học cho tốt, đến bên kia nhớ cẩn thận làm việc, không để người ngoài lấy sai lầm ra làm chuyện cười, cười xuất thân chúng ta quê mùa." Xuất thân không có cách nào thay đổi, nàng không sợ bị người chê cười, nhưng không thể không học được quy củ để người ta nắm được sơ hở.

Bốn người nha hoàn lập tức cùng nói: "Thiếu phu nhân yên tâm,bọn nô tỳ nhất định chăm chỉ học từ mama."

A Kết gật đầu, nghĩ đến lời Ninh thị dặn dò, lại nói: "Trên đường các ngươi thay phiên nhau hầu hạ bên người ta cùng thiếu gia, vào kinh ta sẽ sắp xếp cho các người." Trước kia không cần Cẩm Thư và Cẩm Mặc là do cảm thấy bên người có hai nha hoàn hầu hạ là đã đủ rồi, nghe Ninh thị nói một lúc, mới biết được trong đại trạch dùng nha hoàn rất nhiều, vừa tới nhiều người không đến mức luống cuống tay chân hay không người có thể làm việc, thứ hai có người phạm sai lầm, lập tức là có thể tìm người thay thế.

Lục Vân cùng Thuý Ngọc và Cẩm Thư lập tức đồng ý, Cẩm Mặc nhìn tỷ muội bên người lại nhìn thiếu phu nhân, hiện lên vẻ do dự.

A Kết thấy, rất nhanh liền suy nghĩ. Tưởng mama nói với nàng, Cẩm Mặc đã từng phạm sai lầm khiến Triệu Trầm tức giận, nàng về hỏi riêng Triệu Trầm, biết là bởi vì Cẩm Mặc nghĩ muốn đụng vào bồn hoa lan nàng đưa mới bị cấm bước vào nội thất. Triệu Trầm khẩn trương giữ gìn hoa nàng tặng, A Kết đương nhiên cảm thấy ngọt ngào, lại cảm thấy đây không tính là sai lầm lớn, hơn nữa khi Triệu Trầm đem khế ước bán thân của hai nha hoàn cho nàng cũng nói qua nàng cứ tùy ý quản lý hai người họ, liền hỏi Cẩm Mặc: "Lần trước thiếu gia phạt ngươi, ngươi đã biết sai ở nơi nào chưa?" Nếu Triệu Trầm phạt, nàng phải làm bộ dáng hỏi, không thể không có lý do gì mà thay hắn xử trí.

Lời vừa nói ra, Tưởng ma ma có chút ngoài ý muốn khen ngợi nhìn A Kết một cái. Đại cô nương trong ngày thường không phải ở một chỗ với phu nhân thì là cùng thiếu gia nghiêng ngả, Cẩm Mặc lại rất ít khi ở trước mặt nàng mặt mày rạng rỡ, đại cô nương không phát hiện tiểu tâm tư của Cẩm Mặc về tình có thể tha thứ. Giờ phút này nghĩ muốn đối xử bình đẳng với bốn người nha hoàn nhưng
chưa trực tiếp tha thứ cho Cẩm Mặc, đã biểu hiện không sai, dù sao hàng năm đều cũng ở Chu gia một thời gian, mưa dầm thấm đất đối với tác phong làm việc của tiểu Liễu Thị, ít nhiều đều có thể học được cách xuống tay.

Cẩm Mặc nghe ra thiếu phu nhân có ý muốn dùng nàng, lập tức dập đầu nói: "Nô tỳ biết sai rồi, sau này cũng không dám chưa được chủ tử cho phép mà tự tiện đụng chạm trong phòng, còn xin thiếu phu nhân tha thứ Cẩm Mặc một lần, Cẩm Mặc nhất định thay đổi, một lòng hầu hạ tốt thiếu phu nhân." Nếu không có chuyện gì làm, nàng đâu còn là đại nha hoàn chứ? Hầu phủ là nơi phú quý, chỉ cần nàng có thể đứng vững chân ở bên cạnh thiếu nãi nãi, mặc dù cả đời đều chỉ là nha hoàn cũng đủ rồi.

"Biết sai thì tốt, trên đường để tâm hầu hạ, đến Hầu phủ ta sẽ sắp xếp thích hợp cho ngươi. Tốt, các ngươi đi xuống trước đi, muốn đem thứ gì đó thì hãy chuẩn bị đi, đừng để thiếu đồ vật quan trọng." Thu xếp xong, A Kết bảo các nàng đi xuống, bọn nha hoàn có quy củ nha hoàn cần học, nàng cũng có việc muốn thỉnh giáo Tưởng ma ma.

Chờ đám người Lục Vân rời đi, A Kết nhìn nội thất, nhỏ giọng xin giúp đỡ từ Tưởng ma ma: "Ma ma, ta có cần phải học rất nhiều lễ tiết không?" Phụ thân là tú tài, mẫu thân ngăn nắp ưa sạch sẽ, dì là thiếu phu nhân Chu gia đều có khí phách, A Kết biết nàng và muội muội so với nữ nhân nhà nông thì cử chỉ có khéo hơn chút, nhưng cùng tiểu thư khuê các chân chính so sánh thì kém xa.

Tưởng ma ma đã sớm nghĩ tới, cười trấn an nói: "Cũng không phải quá nhiều, thiếu phu nhân hiện tại lời nói cử chỉ đều tốt, chỉ cần chú ý chút, gặp được phu nhân, thái thái bình thường cũng không có vấn đề gì, chỉ là quy củ hoàng gia nhiều, với thân phận Hầu gia hiện tại, sau này dự tiệc thì rất có khả năng gặp phải công chúa hay quận chúa, vậy thì phải học quỳ lạy Chi Lễ, trên đường ma ma sẽ dạy thiếu phu nhân, rất đơn giản."

Quy củ đều là vật chết, đại cô nương chỉ kém ở việc chưa biết nhiều về thế giới bên ngoài, cái này không quá gấp, may mà đại cô nương tính tình yên lặng, không giống phụ nhân, rõ ràng không có kiến thức như người ta còn muốn thể hiện mình không kém như người ta, kết quả mất mặt xấu hổ.

Nghe nàng nói, A Kết trong lòng có chuẩn bị, cảm kích nói: "May mắn có ma ma theo giúp ta, loại địa phương đó, ta nằm mơ cũng chưa nghĩ tới."

Tưởng ma ma sờ tóc nàng, thấm thía mà nói: "Đại cô nương chỉ cần nhớ kỹ một câu, không nên có tâm hại người, nhưng không thể không có tâm phòng bị người. Người với người giao tiếp, đa số vì ích lợi, thoạt nhìn ôn hòa nói chuyện dễ nghe, người đừng để ý những khách sáo kia, chỉ nên cân nhắc xem nghe lời của nàng hành sự thì sau này đối với người, đối nàng, hay đối với thiếu gia thậm chí Triệu gia sẽ có hậu quả gì, lại căn cứ vào những hậu quả đó để lựa chọn, nếu như không xác định rõ thì cứ nói có lệ cho qua rồi về cùng thiếu gia thương lượng. Dù ở nơi nào, dè dặt cẩn thận đều không đủ."

A Kết âm thầm ghi nhớ.

Bên trong Triệu Trầm kêu nàng đi vào.

Tưởng ma ma nở nụ cười, "Đi đi, đạo lý lớn có rất nhiều, sau này chúng ta vừa nhìn vừa học, thiếu phu nhân vào nhà đi, người không ở nhà nhiều ngày, thiếu gia dùng cơm so với trước kia cũng ít đi."

A kết nhất thời đỏ mặt, bước nhanh vào phòng.

"Học hỏi kinh nghiệm từ Tưởng ma ma sao?" Triệu Trầm tựa vào chăn, cười hỏi nàng, nói xong vươn tay, ý bảo nàng đi lên giường.

A Kết có nguyệt sự trong người nên cũng không sợ hắn làm loạn, ngoan ngoãn lên ngồi đối diện hắn. Triệu Trầm mất hứng, dậy ngồi xếp bằng, ôm nàng đến trên đùi, lúc này mới mãn nguyện, hỏi nàng cùng Tưởng ma ma đã nói gì, khi nàng phân phó nha hoàn thanh âm không nhỏ, hắn lại nghe thấy được.

A Kết không có gì giấu diếm hắn, nhẹ giọng nói ra.

Triệu Trầm cực kỳ đồng ý lời Tưởng ma ma nói, lục đục với nhau ngươi tranh ta đoạt, không phải là vì ích lợi sao? Đương nhiên, cũng là vì tham lam, tham tiền, ham mê nữ sắc, tham thanh danh, tham quyền thế. Hắn đem điều mình nghĩ bổ sung cho nàng nghe, lại nói: "A Kết, đến chỗ bên kia, trừ bỏ ta cùng nương, người nào nàng cũng không cần toàn tâm tín nhiệm, bao gồm Tưởng ma ma cùng bốn nha hoàn kia, lòng người dễ đổi, nói không chừng khi nào sẽ lợi dụng tín nhiệm của nàng mà cắn nàng một miếng, hiểu không?"

Làm sao A Kết có thể không hiểu?

Mạnh Trọng Cảnh đã cho nàng biết rõ cái gì là lòng người dễ đổi, Như nương dạy nàng tri nhân tri diện bất tri tâm(biết người biết mặt không biết lòng), mà Triệu Trầm...

Những thủ đoạn của hắn, so với cái gì đi nữa cũng đều âm hiểm.

Nàng rất may mắn, Triệu Trầm chỉ là vì thú nàng, hắn đối nàng cũng là thật lòng, ít nhất hiện tại là vậy.

Thấy nàng nhìn chằm chằm mình xuất thần, thần sắc hơi chút mê mang, Triệu Trầm bỗng nhiên có chút bất an, hôn nhẹ trên trán nàng hỏi: "Nghĩ cái gì a?"

A Kết lắc đầu, không dám cho hắn biết nàng cũng không dám hoàn toàn tin hắn, khẳng định người này sẽ tức giận.

Nàng kiên quyết không nói, Triệu Trầm hỏi không ra, rất nhanh liền dời đề tài, lại gần tai nàng nói thầm.

A Kết càng nghe mặt càng nóng, nói cái gì cũng không chịu đồng ý, đáng tiếc nam nữ sức lực cách xa nhau, đến buổi tối vẫn bị Triệu Trầm bá đạo lại ôn nhu cởi trung y(quần áo trong), hắn dùng môi lưỡi công thành đoạt đất, nàng mỗi một tấc đều thất thủ.

Một hồi bận rộn, ngày mồng tám ấy Triệu Trầm chính thức mang theo mẫu thân và thê tử khởi hành, từ biệt nhạc phụ nhạc mẫu, đi thuyền lên phía Bắc.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người nói là ở trên thuyền làm chuyện đó, hay là ở trong kinh thành nơi sào huyệt của Triệu Hôi Hôi đây? Dù sao cũng là hai ngày này, nhưng không cần quá chờ mong a..., phía dưới kia~~~

Triệu Hôi Hôi: Ta không hiểu, ta cũng không muốn biết! Như thế nào hiện lên của ta sức chiến đấu như thế nào tới!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện