Nàng giả vờ bình tĩnh, nhưng Triệu Trầm nhìn vào lại cảm thấy tội nghiệp, kìm lòng không được hôn mím môi nàng, ôn nhu nói: "Sợ cái gì, việc này dễ làm cực kỳ..."
"Nhưng mà Mộc Cẩn thật thông minh, nàng còn biết nhượng bộ ma ma, làm sao có khả năng sẽ phạm sai lầm." A Kết nhỏ giọng cắt ngang lời hắn, không ai là ngốc tử(kẻ ngốc), căn bản không phải Triệu Trầm nói đơn giản như vậy là được.
"Chỉ cần nàng có suy nghĩ không nên có, khẳng định sẽ phạm sai lầm, A Kết thực ra nàng không phải đang sợ nàng ta thông minh, mà nàng đang sợ ta bị nàng ta mê hoặc, nàng không tin ta." Triệu Trầm bất đắc dĩ thở dài, chạm vào trán nàng, "A Kết, nàng nói đi, đến cùng thì phải như thế nào nàng mới bằng lòng tín nhiệm ta?" Hắn làm còn chưa đủ sao, chỉ là một nha hoàn có dung mạo một chút đã khiến cho nàng không tin hắn sao?
A Kết trốn trong ngực hắn, không muốn hắn biết nàng khóc .
Nàng cũng muốn tin tưởng hắn a, nhưng nàng phải tin tưởng thế nào đây? Nàng tin tưởng Mạnh Trọng Cảnh, kết quả thế nào?
Bên người không có nha hoàn có âm mưu, nàng có thể không nghĩ đến vấn đề này, một khi có, nó lại hiện lên trước mắt nàng, nàng không khống chế được.
Nàng dần dần khóc thành tiếng, nhỏ giọng thút tha thút thít.
Triệu Trầm nhìn đầu vai nàng run lên, bỗng nhiên cười, ôm người vào lòng, đổi thành nằm thẳng, để A Kết nằm trên người hắn. Tư thế như vậy, chỉ cần nàng ngẩng đầu nước mắt sẽ rớt trên người hắn, A Kết càng chôn vào ngực hắn bất động.
Triệu Trầm săn sóc đưa khăn cho nàng: "Lau mũi đi, nước mắt cọ trên người ta không sao, nhưng chớ đem cả nước mũi đến."
Hắn vẫn còn có tâm tư nói đùa sao?
A Kết tức giận, đập hắn một chút, một tay dùng tấm khăn che mặt, một tay chống lên hắn muốn đi xuống.
Triệu Trầm không buông, ôm nàng thật chặt. A Kết bị hắn làm gián đoạn, nước mắt chậm rãi dừng lại, nghĩ tới việc mình vì chuyện còn chưa xảy ra mà khóc, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, quay đầu nói: "Được rồi, thả thiếp ra đi, thiếp chỉ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, chàng đừng lo lắng, thiếp tin chàng."
Tin hắn?
Nghĩ hắn là tiểu hài tử sao?
Triệu Trầm đột nhiên ngồi dậy, ôm thê tử giống như ôm đứa trẻ con, nhẹ nhàng cắn một ngụm trên lỗ tai nàng, "Hình như ta phát hiện, nàng hình như rất không độ lượng, không chấp nhận được việc bên người có nữ nhân uy hiếp đến nàng, ta không nhìn đến nha hoàn kia nàng đã thành như vậy, nếu ta nói với nàng một câu, có phải nàng muốn về nhà mẹ đẻ hay không?"
A Kết nghe không ra hắn rốt cuộc có bất mãn hay không, cúi đầu không nói lời nào.
Có lẽ hắn nói không sai, nàng chính là không biết độ lượng, nhưng chuyện này có gì không đúng sao? Hắn là tướng công của nàng, nay có người có ý đồ không tốt muốn tiếp cận hắn, dù cho Mộc Cẩn biểu hiện thành thành thật thật, nàng lớn lên như vậy, nói thái phu nhân không có tâm tư khác, ai tin chứ? Một khi đã như vậy, có một nữ nhân như vậy ở bên người, nàng làm sao có thể bình thường được chứ?
Triệu Trầm quan sát thê tử, cảm thấy mới lạ, nàng nắm chặt ngón tay, nàng cúi đầu nhếch môi, giống như biết rõ mình phạm sai lầm lại vẫn quật cường không chịu thỏa hiệp như đứa nhỏ.
Nhưng hắn thật vui vẻ, người bên ngoài đưa nha hoàn đến làm cho nàng không yên lòng, không phải đang chứng minh rằng nàng khẩn trương là vì hắn, sợ hắn bị người khác cướp đi sao?
Trước đây hắn biết nàng có lo lắng về chuyện này, lại không biết nàng sẽ chua xót lớn như vậy, đến mức dáng vẻ khuê tú rộng lượng ở trước mặt trượng phu cũng không muốn làm.
Đúng là đủ hẹp hòi, nhưng hẹp hòi như vậy, hắn thích.
Triệu Trầm nâng cằm A Kết lên, ôn nhu hôn nàng. A Kết hiện tại không có tâm tình làm cái này, nhưng Triệu Trầm giữ mặt nàng không buông, nàng chỉ có thể chấp nhận, chậm rãi sa vào. Như là mưa xuân, giọt giọt tí tách, tế tế mật mật(đại loại là từng hạt nhỏ nhưng dày đặc), từng chút tràn đến đáy lòng.
Nụ hôn này so với bất kỳ lần nào trước đây cũng dài hơn, thỉnh thoảng tách ra, nàng lui về phía sau, hắn lập tức đuổi theo, cũng không vội vàng, từ từ hắn lui về phía sau, nàng cũng sẽ kìm lòng không được mà đuổi theo.
Không thể vãn hồi.
Hắn đưa tay tháo váy nàng, A Kết nhắm mắt lại không trốn, cứ như vậy ngồi làm loạn một lần cùng hắn.
Hai người đều không cởi áo, quần hắn thậm chí cũng không cởi đến cùng, cũng không gây ra tiếng động lớn, ôn nhu bắt đầu, chậm rãi kết thúc.
A Kết ôm cổ Triệu Trầm, nhẹ nhàng thở phì phò.
"Có phải rất dễ chịu không?" Triệu Trầm hôn khuôn mặt đang nóng lên của nàng.
A Kết tựa vào vai hắn, xấu hổ mở miệng, tuy rằng rất ngượng ngùng, nhưng nàng quả thật thư thái rất nhiều. Loại sự tình này thật huyền diệu, có đôi khi trong đầu một mảnh hỗn độn chỉ có thể cùng với hắn chìm nổi, tất cả đều là bản năng, nhưng có thời điểm, tựa như lúc nãy, phảng phất mỗi một cái chớp mắt thân mật đều có thể cảm nhận được tâm ý của hắn, không đơn thuần là trên thân thể vui sướng, còn có một loại cảm giác không cách nào hình dung được.
Sợ nàng lạnh, Triệu Trầm dọn dẹp một chút, giúp nàng mặc váy xong mới lại ôm người nằm xuống, bình tĩnh mà nghiêm túc nói: "A Kết, ta không muốn khiến nàng chịu ủy khuất, trước đó ta cho rằng ta không chạm vào những nha hoàn kia thì nàng sẽ nhìn ra, không nghĩ tới nàng còn yếu ớt hơn so với dự liệu của ta. Hiện tại ta biết rõ, ta cũng có biện pháp lập tức trả nàng ta trở về, nhưng nếu làm như vậy thanh danh của nàng chắc chắn sẽ có chút tổn hại, nàng có thể chấp nhận sao? Ví dụ như ta trả lại nha hoàn, người ngoài có thể truyền tai nhau nói nàng hẹp hòi, truyền với nhau gọi nàng là đố phụ. Nàng nghĩ kỹ một chút, tìm kiếm và bắt lấy sai lầm của nha hoàn kia để đuổi đi công khai, hay là không để ý thanh danh để về sau có thể dứt khoát không nhận thêm kẻ nào nữa, hai loại biện pháp này nàng thích loại nào?"
"Phía sau." A Kết không chút do dự trả lời.
Nếu bịa đặt rằng phẩm hạnh nàng không hợp thì có lẽ nàng sẽ tức giận, nhưng nàng chính là hẹp
hòi, chính là đố phụ, đây là sự thật, nàng không sợ người nào nói. Ở nông thôn đây là lại chuyện bình thường, nhà ai có nữ nhân dám ngang nhiên quyến rũ kẻ đã thành thân, không cần thê tử kẻ đó ra tay, trái lân phải phường(nhà trái ngõ phải) đều có thể sử dụng nước miếng khiến ả ta chết đuối. Đến kinh thành, quan gia nhiều, tam thê tứ thiếp là tật, chủ mẫu nhất định phải khoan dung với người. A Kết không làm được, đời này nàng cũng không làm được, một khi đã như vậy, làm gì phải miễn cưỡng chính mình chứ? Về phần thanh danh, dù cho nàng học theo những chủ mẫu biết nhường nhịn kia, chẳng lẽ người bên ngoài sẽ không khinh thường xuất thân của nàng sao?
Nàng chính là một thôn nữ, chính là không đồng ý chuyện nam nhân của mình có thiếp thất thông phòng.
" Được, nàng chờ ta, ta sẽ trả người kia trở về." Triệu Trầm hôn nàng, buông cánh tay, muốn ngồi dậy.
A Kết đột nhiên ôm ngược lại hắn, hoang mang hỏi: "Chàng định nói với thái phu nhân như thế nào?" Vì sao nàng cảm thấy có gì đó là lạ?
Triệu Trầm cười cười, "Muốn biết? Vậy hãy đi cùng ta đi."
A Kết có chút không dám đi, nàng sợ thái phu nhân tức giận, nhưng lại tò mò Triệu Trầm đến cùng làm sẽ như thế nào. Lúc đang do dự, nam nhân đã ôm nàng đến đầu giường, tự mình nhặt giày, giúp nàng mặc vào. Mặc xong, hắn nâng mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ý cười: "Xuống giường thử xem, xem chân còn có sức hay không?"
A Kết nhất thời đỏ bừng mặt.
Vừa mới nãy, nàng ngồi trên đùi hắn, hắn bảo nàng chuyển động thử xem, nàng thử một chút thì không được, chân mỏi...
Đây chính là ban ngày ban mặt a...
A Kết càng không muốn đi Vinh Thọ đường, lại bị Triệu Trầm ôm đến mặt đất.
~
Chuẩn bị xong, hai vợ chồng(bỏ vợ chồng luôn nha) đi Vinh Thọ đường, đi theo phía sau là Mộc Cẩn với vẻ mặt mờ mịt.
Thái phu nhân ngồi ở trên tháp nghỉ ngơi, nghe nói bọn họ tới thì nhướn mày, đợi Triệu Trầm vừa vào phòng liền hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?" Ánh mắt sắc bén đảo qua, lập tức phát hiện đôi mắt A Kết ửng đỏ, trong lòng nào còn cái gì không hiểu, nhìn theo Triệu Trầm chờ hắn trả lời. Hắn một đại nam nhân, thật sự có thể bởi vì tức phụ không thích liền đến trước mặt tổ mẫu mở miệng sao?
Triệu Trầm chính là vì cái này mà đến, đương nhiên dám, nói thẳng: "Tổ mẫu, A Kết là cô nương trong thôn, chung quanh người quen biết đều là vợ chồng hai người cùng nhau sinh sống, không có nha hoàn thông phòng gì cả, nàng muốn có cuộc sống đó. Bị ta nhiều lần cầu hôn mới phải bất đắc dĩ gả cho ta, A Kết rất lo lắng ta nạp thiếp, vì để cho nàng an tâm, ta đã cam đoan với nàng, nha hoàn trong phòng toàn do nàng chọn, ta không tự mua nha hoàn, người bên ngoài đưa cho ta, ta cũng không muốn, càng không có khả năng nạp di nương."
"Ngươi..."
Thái phu nhân muốn xen mồm, Triệu Trầm lại chưa cho nàng cơ hội: "Hôm nay tổ mẫu tặng người là có ý tốt, A Kết cũng biết rõ tấm lòng của tổ mẫu, cho nên nhận Mộc Cẩn, còn khóc khuyên ta chớ trả người lại. Nhưng là quân tử nhất ngôn, ta đã đồng ý với nàng, nhất định phải làm được. Bởi vậy Mộc Cẩn vẫn nên trở về hầu hạ bên người tổ mẫu đi, về phần quy củ, nha hoàn ở Vọng Trúc hiên do ta tự mình kiểm tra, đều là người có thể xài được, A Kết càng không cần nói, dì ta cũng nói nàng không giống hài tử trong thôn, ngày mai chuyến đi đến An vương phủ tổ mẫu cứ yên tâm đi."
Hắn nói một đống, nói dễ nghe là hắn tình thâm, ngưỡng mộ thê tử, nói khó nghe thì là A Kết ghen tị, hắn lại sợ vợ.
Ánh mắt A Kết nóng lên, vội vàng cúi đầu.
Nàng chỉ nghĩ tới chính mình không sợ thanh danh ghen tị, lại quên mất rằng nếu nàng ghen tị mà Triệu Trầm còn dung túng cho nàng, khẳng định sẽ có người nói hắn sợ vợ, Triệu Trầm muốn bên nàng dù có chuyện gì đi nữa, không cần thanh danh cũng muốn làm nàng an tâm.
Thái phu nhân lại trực tiếp nắm ly trà trên bàn thấp ném về phía A Kết, Triệu Trầm vừa cất bước chắn trước A Kết, ly trà chạm đến bộ ngực hắn phát ra một tiếng trầm vang, lại rơi xuống đất, dập nát.
"Nữ tử ghen tị làm loạn gia, là thất xuất chi nhất(điều thứ nhất trong bảy điều có thể bỏ vợ), Lâm thị, không cho Thừa Viễn cưới vợ bé, là muốn Triệu gia bỏ ngươi sao!" Thái phu nhân sẽ không nhận chuyện trưởng tôn tình thâm, lớn tiếng trách cứ A Kết.
Triệu Trầm thấp giọng cùng A Kết nói một câu, không để ý đến nước trà trên người, nhìn thái phu nhân nói: "Tổ mẫu đừng trách A Kết, mới đầu nàng căn bản không muốn gả ta, là ta nhất định muốn cưới nàng, không cưới vợ bé cũng là ta cam tâm tình nguyện cam đoan, tổ mẫu nếu muốn răn dạy, nói thẳng ta đi, A Kết nàng cứ đi về trước."
Hắn nói rằng sẽ không để nàng chịu ủy khuất, thì nhất định sẽ làm được.