Hạ Lăng mở to mắt, đập vào mắt là một nơi xa lạ. Một cô gái mặc một bộ trang phục luyện vũ đạo màu trắng, nửa quỳ nửa ngồi ở bên người nàng, nôn nóng nói cái gì đó. Qua một hồi lâu cô mới miễn cưỡng nghe rõ:
"Tinh Lăng, Tinh Lăng, cậu có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Tinh Lăng...?
Tinh Lăng là ai...?
Cái tên xa lạ, còn cái cô gái trước mắt có gương mặt xa lạ, âm thanh xa lạ làm cho Hạ Lăng hoảng hốt. Cô dám xác định chính mình không phải cái Tinh Lăng gì, càng không quen biết cô gái đang nôn nóng trước mắt.
Đầu thật đau.
Nàng cốn tưởng rằng chính mình đã chết, sân khấu ngoài ý muốn bị mất điện, trong bóng tối, không biết là ai hung hăng đẩy cô một cái, cô đột nhiên không kịp phòng ngừa, từ trên đài cao mười mét rơi xuống, rơi xuống một tầng xi măng lạnh băng cứng rắn, đầu bị một cây thép, đầu bị một cây thép bén nhọn đâm thủng, máu cùng óc dính đầy đất.
Nhưng trước mắt tình hình lại là sao thế này?
Cô gái nói như cũ, nói cái gì Hạ Lăng không có tâm trạng nghe, quay đầu, đánh giá hoàn cảnh.
Nàng phát hiện chính mình đang ở trong phòng có một không gian rộng mở sáng ngời, bốn phía trên tường dán đầy gương, còn vây quanh một vòng tay vịn bằng gỗ. Dưới ánh sáng nhu hòa, có bảy tám cô gái xinh đẹp đang tập luyện giãn thân thể, uyển chuyển nhẹ nhàng mà xoay vòng, nhảy lên, luyện tập vú điệu - nơi này, thế nhưng là một phòng luyện tập vũ đạo.
Xuyên qua đám người đang luyện tập, cô thấy chính mình qua những chiếc gương trên tường.
Là một cô gái có chút suy yếu, cuộn tròn ở một góc trên sàn nhà, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, một đầu tóc dài toán loạn, gương mặt sạch sẽ thanh tú, trên người là bộ luyện vũ màu trắng giống nhau, nhìn quả thật xa lạ, xác thật không phải đã từng là cô, thiên hậu giới ca hát Hạ Lăng.
Hạ Lăng chấn kinh.
Cô đã từng xem qua mấy tiểu thuyết trọng sinh trà lan trên mạng nên sẽ không, thế nhưng cô cũng trọng sinh? Trọng sinh đến một thân thể xa lạ?! Này...
Đang đúng lúc cô tiêu hóa những chuyện