Hạ Lăng cau mày, nhận ra ý mỉa mai trong lời nói của bà ta, muốn đáp lại, nhưng chỉ giương mắt nhìn bà Diệp một chút rồi nhịn xuống. Tính khí cô không tốt là thật, nhưng vẫn phải xem đang ở trước mặt ai, đối với người mình coi trọng, từ trước đến nay cô luôn rất nhẫn nhịn.
Cô vẫn cười như trước: "Bà nội, cháu mua một bộ quần áo về tặng bà."
Vừa nói, cô vừa đưa chiếc hộp giấy được đóng gói tinh xảo đến trước mặt bà Diệp.
Bà Diệp nhận lấy, sờ sờ chiếc hộp kia, ý cười nơi khóe mắt đuôi mày càng yêu chiều hơn: "Cháu ngoan, về thì về, cần gì lãng phí như vậy? Một cô gái nhỏ như cháu, cố gắng ở bên ngoài đã không dễ dàng rồi, kiếm được tiền cũng phải tiết kiệm một chút, biết chưa."
Trong lòng Hạ Lăng ấm lên, đây là câu nói ân cần đầu tiên cô nghe được từ khi tới đây, bước chân vào ngôi nhà này. Không có khen ngợi và nịnh nọt giả dối, chỉ có một mình bà Diệp thấy được những gian khổ và khó khăn đằng sau bề ngoài hào nhoáng của cô, mà dặn dò tha thiết.
Bà nội mắt đã mù, nhưng lòng lại sáng hơn bất cứ ai khác.
Vì vậy Hạ Lăng cũng dịu dàng nói: "Bà nội, cháu biết chừng mực."
Thím tư bên cạnh không nhìn nổi, giả vờ ho một tiếng: "Chỉlà một hộp giấy thôi, quần áo gì chứ? Mau mở ra nhìn xem, cho chúng ta được mở rộng tầm mắt một chút."
Tuy quần áo của SSD được đóng gói vô cùng tinh xảo, nhưng người chưa từng nhìn thấy đóng gói, nhìn qua cũng chỉ là một hộp giấy nhỏ bình thường đẹp mắt mà thôi, cũng có thể mua được ở bất kỳ chỗ nào, thậm chí màu sắc và hoa văn còn đơn giản khiêm tốn một chút. Thím tư vừa nhìn, trong lòng nghĩ nhất định đây chỉ là hàng hóa ở cửa hàng bình thường mà thôi, có lẽ cũng không phải là cửa hàng đắt tiền gì, cố ý muốn Hạ Lăng mở ra trước mặt mọi người, để cô xấu mặt một lần. Hừ, ngôi sao thì sao? Ngôi sao cũngphải cúi đầu trước phu nhân nhà giàu như bà ta đấy.
Hạ Lăng không để ý đến bà ta, cô kéo tay bà nội Diệp: "Bà nội, bàmở ra đi." Cô kéo tay bà Diệp cùng mở hộp giấy kia, bà lão lớn tuổi, mắt cũng không nhìn thấy, động tác chậm chạp, Hạ Lăng lại rất kiên nhẫn, không thúc giục một chút nào, mấy chỗ dán quan trọng đều để bà nội tự tay mở, để bà lão cảm nhận được niềm vui thích khi bóc quà.
Cuối cùng, vỏ bọc được mở ra, tay bà Diệp đặt lên bộ quần áo bằng vải nhung lạc đà.
"Chất liệu thật mềm mại." Bà Diệp sờ lên, bàn tay đầy nếp nhăn dừng lại, hỏi: "Con bé này, tốn không ít tiền hả." Lúc bà còn trẻ từng làm việc ở nông trường lớn, cũng từng tiếp xúc với một số công việc lột da lấy lông, lúc này lấy tay sờ một cái, đã biết đó là loại vải tốt nhất, nhất định không rẻ.
Hạ Lăng lại đáp lời: "Không tốn bao nhiêu tiền." Cô không muốn để bà nội lo lắng, hơn nữa mấy vạn đồng đó, trong mắt cô quả thật cũng không đáng bao nhiêu tiền. Đây cũng là do Lệ Lôi tinh ý, tặng loại cơ bản nhất đơn giản nhất, chứ không đưa đến loại quý giá hơn, nếu vượt quá khả năng kinh tế của cô, cô chắc chắn cũng không nói hai lời mà trả lại.
Bà Diệp lại dặn dò một câu: "Cháu ở bên ngoài không dễ dàng, sau này đừng tiêu nhiều tiền vì bà nội như vậy, bà nội đã già rồi, còn có thể mặc được mấy năm chứ?"
"Đại thọ mà, mẹ, mẹ nói gì vậy?" Giọng nói của thím tư lại chen vào, ánh mắt giảo hoạt đảo qua một vòng trên bộ quần áo kia: "Tiểu Lăng cũng nói không tốn bao nhiêu tiền, mẹ cũng không cần lo lắng quá, có phải vậy không, Tiểu Lăng? Cháu cứ nói thẳng xem bao nhiêu tiền, để bà nội yên lòng đi."
Hạ Lăng còn chưa lên tiếng, dì Lưu bên cạnh đã không chịu được nói trước: "Tôi nói này thím tư, đứa trẻ Tiểu Lăng này không hiểu chuyện, bà cũng không hiểu chuyện giống nó sao? Tiểu Lăng là đại minh tinh, bộ quần áo này có thể rẻ được sao? Nó nói không đáng bao nhiêu tiền, là đang an ủi mẹ thôi, loại lời nói