Sắc mặt của Nam công tử chợt lạnh xuống, đàn ông đều rất sĩ diện, họ không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng mất mặt của bản thân, nhất là khi theo đuổi phụ nữ mà lại bị từ chối, đó chính là điều tối kỵ nhất. Nhưng hết lần này tới lần khác, chú Tư đều không cảm nhận được điều đó, ông ta chẳng những trốn ở một bên xem kịch mà còn không thức thời nói thêm mấy câu. Đây không phải là cố ý chê cười anh ta, khiến anh ta cảm thấy khó chịu hơn hay sao?
Hắn oán hận trừng mắt liếc chú Tư.
Tim chú Tư bỗng đập mạnh một cái, vị Nam công tử này thực sự đang tức giận. Trên phương diện làm ăn, hai người họ đã hợp tác nhiều năm như vậy rồi nên tất nhiên ông ta cũng hiểu rõ cái tính khí nóng nảy này của Nam công tử hơn bất kỳ ai, nhìn qua thì trông rất nhã nhặn nhưng trên thực tế đó chỉ là sự nhã nhặn đồi bại mà thôi, hắn ta là một người lòng ác dạ độc, nếu bị người như vậy ghi hận thì không phải là chuyện gì tốt.
Chú Tư đang thầm mắng Hạ Lăng tận một nghìn tám trăm lần, bỗng nhiên con ngươi đảo quanh một vòng, ông ta bỗng nảy ra một ý hay: "Nam công tử, tôi có một ý này, đảm bảo giúp cậu đối phó được với con nhóc kia."
Ông ta nói nhỏ với Nam công tử mấy câu.
Vẻ mặt của Nam công tử vốn dĩ đang không vui nhưng sau khi nghe xong những lời của chú Tư thì từ từ nở ra một nụ cười: "Quả nhiên là gừng càng già càng cay, chú Tư, chiêu rút củi dưới đáy nồi này của ông quả thực không tệ. Nếu như việc này thành công, khi trở về tôi sẽ giới thiệu cho chú mối làm ăn lớn ở phía Bắc kia."
Chú Tư cảm ơn liên tục.
"Đều là người một nhà, cảm ơn cái gì chứ." Nam công tử cảm thấy phấn khích: "Nếu nha đầu kia biết điều, thì tôi sẽ vui vẻ dành những đãi ngộ của phu nhân nhà giàu cho cô ta, nhưng nếu như không biết... Hừ hừ, chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ tiến hành luôn chuyện này."
Bên kia, Hạ Lăng hoàn toàn không biết gì về âm mưu của hai người, cô vẫn đang ở trong phòng trải chăn nệm.
Chăn nệm đều là đồ mới giặt, rất sạch sẽ, cô vụng về đặt trên giường mở nó ra, loay hoay cả buổi cũng không biết cách làm. Bà nội Diệp ngủ cùng phòng với cô, nghe thấy tiếng động liền cười nói: "Vẫn chưa làm được sao? Để bà giúp con một tay."
Bà lão mò mẫm bước qua, nắm lấy một góc của cái chăn rồi lại sờ đến tấm chăn lót bằng sợi bông, thuần thục nhét vào bên trong, sau đó giũ ra cho bằng phẳng.
Hạ Lăng nhìn đến mức ngây người: "Bà nội thật lợi hại..." Cô cảm thấy rất xấu hổ, bản thân là người trẻ tuổi có tay có chân vậy mà đến việc trải một bộ chăn nệm cũng không bằng bà cố nội bị mù hai mắt, cô lập tức cảm thấy mình sống nhiều năm như vậy hoàn toàn uổng phí rồi.
"Đứa nhỏ này..." Bà nội Diệp vừa giúp cô trải bộ chăn nệm vừa lắc đầu thở dài, cười nói: "Tương lai phải gả cho người ta thì làm sao bây giờ? Một bộ chăn nệm cũng không làm được, có lẽ con phải gả cho một người đàn ông thực sự yêu chiều con, có thể giúp con làm một số công việc nhà thì mới được."
Mặt Hạ Lăng hơi đỏ lên: "Bà nội."
Bà nội Diệp nghe thấy âm thanh của cô thì cười nói: "Tiểu nha đầu, còn xấu hổ sao? Lại đây kể cho bà nội nghe một chút đi, mấy người theo đuổi con là như thế nào? Để bà nội tư vấn cho con."
"Con không muốn kết hôn đâu." Hạ Lăng nhỏ giọng nói.
"Vậy không được." Bà nội Diệp nói: "Cho dù con không muốn kết hôn, thì trước tiên cũng phải thử yêu đương xem sao chứ. Như vậy thì qua vài năm nữa con mới biết được người nào thích hợp, người nào không thích hợp với con. Nha đầu, bà nội là người từng trải, nghe bà nội một câu, người con thích nhất chưa chắc đã là người thích hợp với con nhất, dù là yêu đến chết đi sống lại thì một ngày nào đó khi con nhìn lại cũng sẽ cảm thấy lúc đó chắc mình bị ấm đầu rồi cũng nên. Nếu như con không thử trải qua một vài mối tình, nói không chừng sẽ bị người ta lừa cũng nên."
Hạ Lăng im lặng, bà nội nói rất có lý, cô và Bùi Tử Hoành không phải cũng như vậy sao?
Cô yêu anhta hết lòng hết dạ, giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa, tìm sống tìm chết, nhưng cuối cùng lại giống như một tổ ong nghìn lỗ chất đầy những vết thương, còn bỏ ra cả một cái mạng.Người yêu nhất chưa chắc đã là người thích hợp nhất, có lẽ chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi...
Cô mỉm cười tự giễu.
"Nha đầu, nói một chút xem?" Bà nội Diệp trải xong ga giường liền lôi kéo cô nói chuyện thường