Mấy tên côn đồ cười ha hả, trong đó, có một tên hài lòng vỗ lên mặt Hạ Lăng: “Con quỷ nhỏ, như vậy mới là biết điều đấy.”
Hạ Lăng chán ghét quay đầu đi.
Bọn họ xô đẩy cô, còn muốn động tay động chân sàm sỡ cô, Hạ Lăng híp mắt, lạnh lùng nói từng chữ: “Tốt nhất các người nên tôn trọng tôi một chút, qua tối nay, tôi chính là phu nhân của Nam thiếu gia, nếu anh ta biết các người như vậy, sẽ để các người được yên sao?” Đàn ông đều sĩ diện, mặc kệ Nam Sênh cưới cô ta xuất phát từ mục đích gì, nhưng anh ta sẽ không nhẫn nhịn việc người đàn ông khác chạm vào vợ mình.
Sắc mặt mấy tên côn đồ nghiêm túc lại, tay chân đã bớt phóng túng hơn.
Bọn họ áp giải cô đến một ngôi làng du lịch lân cận, trong ngôi biệt thự nhỏ với tường gạch đỏ, một gian phòng được trải thảm đỏ, trên ga giường còn thêu hình uyên ương nghịch nước, Nam Sênh mặc quần áo chú rể, đang ngồi đầu giường chờ cô.
“Em tới rồi.” Anh ta nhẹ nhàng mỉm cười với cô, như thể những chuyện dơ bẩn ngày hôm qua chưa từng xảy ra vậy.
Anh ta vẫy tay, những tên côn đồ cầm dao, cầm côn kia đều lui ra ngoài.
Hạ Lăng nói: “Nam Sênh, tôi không ngờ anh lại hèn hạ như vậy.”
“Hèn hạ?” Nam Sênh cười: “Tiểu Lăng, em đừng tức giận, chỉ là anh quá yêu em, chờ sau đêm nay chúng ta kết hôn động phòng, anh tin rằng em cũng yêu anh sâu sắc. Nào…”
Anh ta nói xong lại muốn ôm Hạ Lăng vào trong lòng.
Hai tay Hạ Lăng đã sớm bị mấy tên côn côn đồ trói ra sau lưng, dù muốn phản kháng cũng không thể, cô cực lực tránh cái vuốt ve ghê tởm đó, căm hận nói: “Nam Sênh, anh là đồ súc sinh, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Nam Sênh cười ha hả: “Anh nói rồi, anh thích phụ nữ đanh đá mà!” Anh ta nâng mặt cô, định hôn lên nhưng Hạ Lăng lại quay đầu đi nơi khác.
“Tốt… Rất tốt…” Nam Sênh quay mặt cô lại, cười âm trầm, khiến người ta không rét mà run: “Diệp Tinh Lăng đúng không, tối nay, xem tôi hung hăng mà làm chết em.”
Anh ta nói xong thì đá cửa phòng rời đi. Trái tim Hạ Lăng hoảng sợ đập thình thịch, không thể bình ổn được.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ đêm nay thật sự không thoát được? Đại não của cô gấp rút hoạt động nhưng lại không nghĩ ra cách nào khả thi, cảm giác như sắp khóc đến nơi. Sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên cô sợ hãi và bất lực như vậy, ai đó… ai đó hãy đến giúp cô…
Trong đầu cô hiện ra gương mặt tươi cười anh tuấn của một người, Lệ Lôi, nếu Lệ Lôi ở đây thì thật tốt.
Cửa phòng lại bị đẩy ra, mấy người phụ nữ đi vào.
“Cô chính là cô dâu à?” Người phụ nữ dẫn đầu đánh giá cô, rồi dặn dò những người khác: “Giữ chặt cô ta cho tôi, thay lễ phục của cô dâu.”
Bọn họ ba chân bốn cẳng tiến lên, không thèm để ý đến sự chống cự của cô, lột sạch quần áo trên người cô ra, sau đó thay vào một bộ váy cưới trắng tinh được làm bằng lụa, kiểu dáng cúp ngực lộ vai, đuôi váy kéo dài. Chiếc váy cưới ôm sát thân thể, phác họa đường cong xinh đẹp của cô, hai chân thon dài như ẩn như hiện dưới làn váy, đừng nói đàn ông, ngay cả đám phụ nữ đến thay quần áo cho cô kia cũng không thể rời mắt.
“Chậc chậc, đúng là báu vật.” Một người phụ nữ trong đó nói: “Khó trách Nam thiếu gia vừa mắt cô, không ngờ được, nhìn nho nhỏ gầy gầy, dáng người lại xuất sắc đến thế.”
Hạ Lăng mím chặt môi, không nói câu nào.
Mấy người phụ nữ vây quanh trang điểm rồi làm tóc cho cô, hơn một tiếng sau, một cô dâu xinh đẹp đã xuất hiện.
Tay cô vẫn bị trói như cũ, chẳng qua từ bị trói sau lưng giờ chuyển thành trói ra phía trước, mấy người phụ nữ dùng dây thừng màu trắng, lại đeo bao tay ren trắng cho cô, sau đó lại trói thêm bó hoa cưới thật to, gồm hoa bách hợp và hoa hồng lên tay cô, nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng ai phát hiện tay cô không được tự do.
“Đổi đôi giày cao gót cho cô ta, đôi nhỏ nhất.” Người phụ nữ dẫn đầu nói: “Gọi