Nam Sênh muốn chạy trốn nhưng chân lại run không thể bước được nửa bước.
Gã không thể làm gì khác ngoài việc đau khổ cầu xin: "Xin anh, tôi biết lỗi rồi, tôi xin lỗi anh, xin anh rộng lòng từ bi tha cho tôi lần này. Tôi là Nam Sênh của nhà họ Nam ở thành phố S, tôi có thể cho anh tiền, muốn bao nhiêu cũng được..."
"Nhà họ Nam thành phố S?" Lệ Lôi liếc mắt.
"Dạ dạ dạ." Nam Sênh cho rằng mình được cứu rồi, đối phương nhất định sẽ kiêng dè danh tiếng nhà họ Nam mà bỏ qua cho gã.
Nhưng gã lại không ngờ Lệ Lôi chỉ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về một phía rồi nhẹ nhàng nói câu: "Diệt."
Cách đó không xa, trong đám vệ sĩ mang súng có người đáp "Vâng".
Diệt... Diệt?
Trong lòng Nam Sênh dâng lên sóng to gió lớn. Diệt là có ý gì, chẳng lẽ định giết cả nhà gã sao? Gã sợ hãi, quỳ bụp xuống trước mặt Lệ Lôi: "Đừng giết... Đừng giết cả nhà tôi, đừng giết tôi! Cầu xin anh! Van xin anh!"
Lệ Lôi lạnh lùng nhìn gã.
Hạ Lăng cũng thấp thỏm không yên, Lệ Lôi sẽ giết toàn bộ nhà họ Nam sao? Vì chuyện này mà dính tới mạng người thì không đáng. Vì thế cô lên tiếng khuyên: "Boss, đừng giết người."
Lệ Lôi trấn an cô: "Ai nói anh sẽ giết người, anh chỉ thấy trong nhà tên súc sinh này có chút tiền quyền nên muốn làm bọn họ táng gia bại sản thôi, giúp em hết giận cũng làm cho bọn họ không thể tiếp tục gây họa."
Lúc này Hạ Lăng mới yên lòng.
Nam Sênh cũng thở dài một hơi, thật tốt quá, người đàn ông đáng sợ này còn có thể tha cho cả nhà họ một mạng. Nhưng ngay lập tức gã cảm thấy sợ hãi, đối phương có thể huy động hơn mười vệ sĩ mang theo súng, hơn hai trăm người bao vây, mà không hề e ngại sẽ gây ra nhiễu loạn lớn, vậy rốt cuộc người này phải có thế lực lớn đến cỡ nào? Mà mình lại động vào phụ nữ của một nhân vật như vậy, sẽ phải chịu hình phạt như thế nào đây...?
Khóe môi Lệ Lôi hiện lên ý cười khát máu: "Dám táy máy tay chân với Tiểu Lăng sao? Mày có thể chọn... Tự mình bẻ gãy năm ngón tay của mình, hoặc là tao đích thân bẻ mười đầu ngón tay của mày?"
Hít!!!!
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, người đàn ông này chính là ác ma! Dùng giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một quyết định tanh máu như vậy, tay đứt ruột xót, đừng nói bẻ năm ngón cho dù chỉ bẻ một ngón thôi đã đau đớn vô cùng rồi!
Nam Sênh sợ đến trắng bệch mặt mũi: "Anh... Anh, anh không thể làm vậy..."
"Xem ra, mày không muốn tự mình bẻ rồi." Lệ Lôi nói xong thì ra hiệu, lập tức có hai vệ sĩ cao to lực lưỡng tiến lên đè chặt Nam Sênh lại: "Vậy tao ra tay."
Hắn đi tới trước mặt Nam Sênh, không để ý đến Nam Sênh đang nước mắt tèm lem cầu xin, kéo tay gã lên dùng sức tách ra.
"A...." Tiếng hét thảm vang lên, ngón trỏ tay phải của Nam Sênh đã đứt đoạn. Gã đau đến co quắp muốn lăn lộn trên mặt đất nhưng bị người ta đè chặt lại nên chỉ có thể tiếp tục quỳ thẳng, từng giọt mồ hôi lớn lăn xuống hai gò má.
Lệ Lôi bẻ gãy ngón tay thứ hai của gã, ngón thứ ba...
Nam Sênh hôn mê bất tỉnh.
Lệ Lôi dừng động tác, ra lệnh cho vệ sĩ: "Hắt cho hắn tỉnh."
Vệ sĩ nghe lệnh xách một thùng nước tới, hắt lên người Nam Sênh. Gã bàng hoàng mở mắt ra, còn chưa kịp thích ứng xem xảy ra chuyện gì thì ngón tay đã truyền tới một cơn đau đớn và âm thanh đầu khớp xương đứt lìa. Gã theo bản năng lại kêu thảm một tiếng rồi ngất đi.
Lệ Lôi đứng yên, lại gọi người hắt tỉnh gã.
Cứ ngất đi tỉnh lại như vậy vài lần cuối cùng cũng bẻ gãy hết mười ngón tay của Nam Sênh.
Lệ Lôi đứng dậy, trên người trên tay đều là máu, ánh mắt bình tĩnh của anh nhìn lướt khắp phòng khách. Trong phòng khách có hơn hai trăm người đang khóc ầm ĩ, không ít người bị dọa tới mất khống chế, mùi thum thủm lượn lờ khắp căn phòng.
Anh cau mày quay đầu nhìn thoáng qua Hạ Lăng.
Sắc mặt Hạ Lăng hơi tái nhợt, hàm răng trắng vô thức cắn