Những lời này khi nói ra thật khéo léo nhưng hàm ý uy hiếp bên trong nó cũng thật rõ ràng.
Đưa cả một đoàn người tới trung tâm đào tạo sao? Trời ạ, việc này sẽ tạo ra một tin tức rất lớn đó. Hạ Lăng cắn chặt răng nghĩ thầm, có lẽ Lệ Lôi cho rằng cô không muốn mọi chuyện bị làm quá lên nên mới không hề tỏ ra sợ hãi như vậy.
Cô nhẫn nhịn rồi thở dài một hơi, đưa tay ra nhận lấy chiếc hộp, lạnh lùng nói:
"Cảm ơn cậu chủ của ông."
Quản gia vẫn cung kính nói:
"Cậu chủ còn nói rằng, nếu như cô thay đổi suy nghĩ thì hãy gọi cho cậu ấy. Bên cạnh điện thoại có một nút dành cho cuộc gọi khẩn cấp, số điện thoại đó chính là số của cậu ấy."
"Cảm ơn. Nhưng tôi sẽ không bao giờ dùng tới số điện thoại đó đâu." Hạ Lăng cố nén lại sự kích động muốn ném luôn cái điện thoại xuống đất, cô nghiến răng nghiến lợi nói xong câu đó liền quay người lên xe.
Trở lại trung tâm đào tạo, cô liền phát hiện có rất nhiều chuyện đã thay đổi khi cô không có ở đây.
Đầu tiên là việc Lục Đào đã tìm được bạn nhảy Hip-hop với anh ta, đó là một thiếu niên tên Lãnh Huy, tóc đen, mắt nhỏ, rất ít nói, biểu cảm trên gương mặt cũng khá lạnh lùng, giống với hình ảnh chàng trai lạnh lùng ít nói mà các cô gái ngày nay yêu thích.
Cậu ta từ công ty giải trí Đế Hoàng chuyển tới đây, ngược lại Lạc Lạc sắp chuyển tới công ty giải trí Đế Hoàng.
Hạ Lăng cũng có chút lo lắng cho cô gái đáng yêu kia, Đế Hoàng chính là công ty giải trí tốt nhất trong giới, đồng thời cũng là nơi nghiêm khắc nhất, cạnh tranh khốc liệt nhất. Tỉ lệ bị loại bỏ cao đến đáng sợ, hằng năm đều truyền ra thông tin có người tự sát vì không chịu được áp lực, không biết liệu Lạc Lạc có thể kiên trì tới cuối cùng hay không.
Đàm Anh gọi cô tới văn phòng rồi đưa cho cô một thứ:
"Đây là thứ mà Lạc Lạc nhờ tôi đưa cho cô trước khi cô ấy đi. Cô ấy nói, lần trước cô không thừa nhận cô ấy là bạn thân của mình nhất định là do khoảng thời gian đó bị người khác bắt nạt cho nên tâm trạng không được tốt lắm. Cô ấy còn nói, sẽ mãi mãi coi cô là bạn thân, cho dù cô ấy đi tới đâu cũng sẽ tiếp tục cùng cô cố gắng, tranh thủ thời gian để nhanh chóng được ra mắt."
Hạ Lăng cúi đầu, yên lặng nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền cỏ bốn lá trong tay, trong lòng có chút chua xót và cảm động mơ hồ. Lạc Lạc thật đúng là một cô bé ngây thơ, cho dù bị từ chối như vậy mà vẫn vui vẻ như cũ, không hề có chút khúc mắc nào trong lòng.
Cô nói với Đàm Anh:
"Giúp tôi chuyển lời cho Lạc Lạc, bảo cô ấy hãy tự biết chăm sóc bản thân mình." Sau khi nghĩ ngợi một lúc liền thay đổi: "Hay là thôi đi."
Đàm Anh có chút hứng thù nhìn cô nói:
"Thật tàn nhẫn. Cô biết rõ ràng rằng cô bé kia rất thích bám lấy cô mà, cô thật sự phải nhẫn tâm với cô ấy như vậy sao?"
"Nếu không thì tôi phải làm sao đây? Khóc đến mức nước mắt chảy ròng ròng rồi nói mình sai rồi, chúng là làm hòa đi sao?" Trong lòng nhịn không được có chút tức giận, giọng điệu của Hạ Lăng cũng bắt đầu chua ngoa hơn:
"Sếp Đàm, đây là việc riêng của tôi, không dám phiền anh quan tâm đâu."
Ai mà không muốn có bạn bè chứ? Ai mà không muốn được nhiều người quan tâm chứ?
Nhưng cô thì không thể, mãi mãi cũng không thể.
Từ nay về sau, cô chỉ mong sống yên ổn một mình, không cần phải lo lắng về điều gì, cũng như không sợ phải nhận lấy bất cứ loại phản bội nào nữa.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày như thế.
Hạ Lăng vẫn luôn chỉ có một mình, luyện tập, ăn cơm, rửa mặt, đi ngủ. Ngoài ra, thỉnh thoảng cô cũng sẽ tới phòng thu âm của Vệ Thiều Âm để giúp đỡ anh vài việc, chủ yếu là các công việc lặt vặt, chau chuốt lại phổ nhạc, giúp đỡ làm nhạc... Còn cùng anh chạy đi khắp nơi, lắng nghe kế hoạch giao lưu của anh với mọi người, chủ yếu là các tác phẩm nhẹ nhàng, êm ái. Những điều này hoàn toàn khác xa với cuộc sống lộng lẫy, đẹp đẽ của cô ở kiếp trước.
Càng tiếp xúc nhiều, cô càng hiểu thêm được nhiều về những phong cách âm nhạc mà trước đây mình chưa từng biết.
Nó hòa nhập vào bên trong tiếng hát của cô, dần dần đã tạo thành giọng hát đặc trưng của cô ở kiếp này. Theo như lời của Vệ Thiều Âm, thì âm điệu của cô càng lúc càng trở nên gọn gàng, xa cách, thật giống như việc nhìn thế giới qua cánh cửa thủy tinh vào những ngày mưa, đơn giản mà xinh đẹp.
"Kết hợp với gương mặt này của cô, cũng không tệ đâu." Vệ Thiều Âm tổng kết.
Anh đưa thiệp mời trong tay cho Hạ Lăng:
"Đến lúc đó cùng đi với tôi."
Hạ Lăng cúi đầu, tấm thiệp mời đỏ thẫm với những đường viền ánh kim vô cùng quen thuộc, đó là Tuế Mạt Thịnh Điển, buổi lễ âm nhạc long trọng nhất của đài truyền hình, hàng năm, đều mời những nhân vật nổi tiếng trong giới tham gia như ca sĩ, người chế tác, nhạc