Mãi đến hôm đó, cô mới phát hiện, người em gái cô luôn yêu thương và đặt trên hết, vậy mà lại muốn cô chết.
Hạ Vũ dùng hết thủ đoạn sỉ nhục cô, đả kích cô, chỉ hi vọng cô không chịu nổi thiệt thòi và nhục nhã mà tự sát. Hạ Lăng nghĩ, nếu sau đó không xảy ra chuyện ở buổi hòa nhạc, có lẽ, em gái tốt của cô sẽ không nhịn được mà động thủ, đưa cô lên chầu trời.
Không…
Ngay cả chuyện cô bị mưu sát tại buổi hòa nhạc đó, cũng không thể xác định, rốt cuộc là nhà họ Vương hay là em gái tốt của cô làm.
Cô không dám nghĩ sâu, muốn coi đó là do nhà họ Vương.
Một tiếng “lách tách” nhỏ vang lên.
Hạ Lăng từ trong hồi ức bừng tỉnh, quay người, nhìn thấy Vệ Thiều Âm cầm máy ảnh trong tay, vừa ấn chụp cô hai tấm.
Cô nhẹ nhàng nhíu mày, thăm dò nhìn anh.
“Phản ứng của cô với màn ảnh rất bình tĩnh, quả thực không giống một thực tập sinh.” Vệ Thiều Âm ra hiệu nói:
“Xoay người qua chỗ khác một chút, hướng chín giờ… Đầu hướng sang bên trái một chút, góc ba mươi độ… Tốt.”
Lại hai tấm nữa.
“Tôi thu phí chụp ảnh rất đắt đấy.” Hạ Lăng phối hợp bày mấy tư thế, ngoài miệng vẫn nói.
“Tôi nói rồi, thực tập sinh làm việc cho công ty không được tiền.” Vệ Thiều Âm nhanh chóng trả lời, trên tay vẫn bận rộn không ngừng.
“Anh chụp những hình này làm gì?” Cô hiếu kỳ.
“Chờ cô nổi tiếng rồi bán lấy tiền.” Hắn híp mắt cười, thu lại máy ảnh, hoàn thành.
Hạ lăng trở lại ngồi xuống ghế sô pha to rộng bằng da thật, nghiêng đầu nhìn anh:
“Anh khẳng định tôi có thể nổi tiếng sao?”
“Người mới mà Vệ Thiều Âm tôi nhìn trúng, không có chuyện sẽ không nổi tiếng.” Anh ngồi xuống một chiếc ghế sô pha khác, ngón trỏ thon dài gõ nhẹ lên chiếc bàn con bằng ngọc lưu ly:
“Cô vừa nghĩ cái gì vậy? Vẻ mặt kia thực sự là…”
“Thật sự là gì?”
Anh không trả lời, đưa máy ảnh trong tay cho cô.
Hạ Lăng mở ra, nhìn tấm ảnh anh vừa mới chụp cô. Tấm thứ nhất là chụp nửa người, cô mặc một chiếc áo len nhạt màu có chút rộng thùng thình, một tay khẽ chạm lên cửa thủy tinh ở cửa sổ sát đất, nghiêng mặt đón hoàng hôn. Mặt trời hạ xuống, những tia sáng dìu dịu giống như lông vũ phất trên mặt cô, người trên màn ảnh thất thần nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, đáy mắt có chút yếu ớt, vô cùng dịu dàng và đau thương.
Không thể không nói, kỹ thuật chụp ảnh của Vệ Thiều Âm rất tốt.
Hạ Lăng đóng máy ảnh trả lại anh, không nói gì.
Vệ Thiều Âm cũng không hỏi, chỉ giúp cô rót một chén nước ấm, từng hơi ấm áp truyền đến đầu ngón tay, khiến cô có cảm giác chân thực rằng mình đang sống. Còn sống… Kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần cảm nhận được một tia ấm áp mà thôi.
Mấy ngày sau, buổi lễ âm nhạc long trọng cuối năm được tiến hành đúng kế hoạch.
Ở hiện trường phát sóng trực tiếp, trước quảng trường của đài truyền hình, tuyến ranh giới kéo thật dài, thảm đỏ diễm lệ trải ra uốn lượn đến tận trước thềm đá trổ hoa ở cửa chính hoành tráng.
Hạ Lăng theo Vệ Thiều Âm tham dự với thân phận trợ lý ngoài biên chế.
Anh lái chiếc xe Ferrari cả nghìn vạn, mặc áo sơ mi lụa màu đỏ rượu, bên ngoài khoác áo khoác dài màu xám bạc, trên cổ tay trái đeo chiếc Patek Philippe muôn đời không đổi, vừa xuống xe đã khiến người ta thét chói tai, danh tiếng kia, thậm chí đã vượt qua rất nhiều minh tinh.
Anh nhàn nhã đi trên thảm đỏ, cô đi vòng qua bên ngoài tuyến ranh giới.
Nghe thấy bên cạnh có người hỏi:
“Người đẹp trai kia là ai thế?”
Người bên cạnh trả lời:
“Cô không biết người này? Vệ Thiều Âm và Phượng Côn của Thiên Nghệ được xưng là song bích đó.”
Thế là trong một vòng tiếng hét, xen lẫn những tiếng như là “Vệ Thiều Âm, em yêu anh”, “ khiến em cảm động phát khóc”, “MV quá đẹp”, “Sáng tác ca khúc mới cho Ninh Thần nhà em đi”…
Đủ các loại, không có trường hợp cá biệt.
Kỳ quái nhất, là có người còn cao giọng kêu to:
“Cùng Phượng Côn ở bên nhau! Ở bên nhau!”
Thế mà còn được rất nhiều người hưởng ứng.
Hạ Lăng quả thực muốn day trán, đám hủ nữ này thật sự có sức tưởng tượng kinh người, kỳ thật người cùng ngành chính là oan gia, một vương quốc không thể có hai vua, nhiều năm như vậy, số lần