Tất cả mọi người đều nhìn Hạ Lăng, trên mặt Sở Sâm lộ ra chút bất ngờ, không nghĩ tới một người hầu nhỏ như cô lại được Vệ Thiều Âm yêu thích.
Hạ Lăng không nghĩ ngợi gì:
"Tiền."
Vệ Thiều Âm coi thường:
“Tiền đồ."
Hạ Lăng không cam lòng, anh ta là một kẻ có tiền đáng chết, không sai, nhưng cũng không thể không hiểu hoàn cảnh của người khác, cô còn nợ công ty một số tiền lớn, tranh thủ trả hết nợ, là có thể rút lui rời khỏi làng giải trí, thật tốt biết bao nhiêu.
Nhưng mà, Vệ Thiều Âm rõ ràng không nghĩ như vậy.
Anh ta chỉ vào cô nói với Sở Sâm:
“Chuẩn bị cho cô ấy chút gì đó, cậu xem mà làm, ngoại trừ..." Anh ta mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng:
“Tiền."
...Vệ Thiều Âm, người này thật sự quá đáng ghét.
Hạ Lăng rũ mắt, quay đầu không nhìn anh ta. Ngoại trừ tiền, cái gì cô cũng không cần, thật.
Sở Sâm gật đầu nhận lời, dẫn theo Hạ Vũ chào tạm biệt.
Vệ Thiều Âm quay đầu dạy dỗ Hạ Lăng:
“Không đáng giá nhất chính là tiền, cô lại muốn tiền?"
Hạ Lăng quả thật không muốn để ý đến anh ta.
Ngoài cửa, tay đóng cửa của Sở Sâm cứng ngắc dừng lại một chút, lại quay đầu liếc họ thêm một cái, như đang suy nghĩ gì.
Hạ Lăng lười đoán suy nghĩ của anh ta, chọc miếng chanh phụng phịu.
Vệ Thiều Âm nâng cổ tay nhìn đồng hồ:
“Sắp đến lúc chào cảm ơn rồi, tôi phải đến sảnh tuyên truyền. Cô cầm đồ đạc ra ngoài chờ tôi, lát nữa tôi lái xe ra đón cô."
Người này thích tự lái xe thể thao của mình, tài xế cũng không cần.
Hạ Lăng càng không vui, trong lòng thầm chửi bới anh ta có bệnh thích sạch sẽ lại còn là quỷ keo kiệt.
Anh ta không phát hiện oán niệm trong lòng cô, tự mình rời đi, để lại cô một mình trong phòng hóa trang trống rỗng. Cô xoay tại chỗ một vòng, cam chịu số phận mặc áo khoác vào, thu dọn đồ dùng linh tinh, quay người ra ngoài.
Cửa sau đài truyền hình rất yên tĩnh, được bao quanh bởi khoảng sân rộng có diện tích lớn, cũng không lo có fan hâm mộ quấy rầy. Nơi này rất gần gara để xe, là nơi đám người nổi tiếng ghi hình xong thì lên đường quay về, có vành đai xanh ngăn cách vô cùng xinh đẹp, khung cảnh lịch sự tao nhã lại yên tĩnh.
Hạ Lăng đi ra sớm, gần đó không có bất kỳ ai, gió đêm thổi vào người, mang theo chút lạnh.
Tuyết rơi...
Cô ngẩng đầu, nhìn hoa tuyết bay lả tả trong bầu trời đêm.
Dưới đèn đường mờ mịt kiểu châu Âu, tuyết mềm mại nhẹ nhàng tinh khiết như lông vũ của thiên sứ, khi bay xuống mang theo từng vòng từng vòng vầng sáng đẹp đẽ. Cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng nâng tay, dùng đầu ngón tay chạm vào chúng, nhìn chúng từ từ tan ra, ngưng tụ thành một giọt ánh sáng lung linh như hạt mưa.
Kiếp trước, cô rất thích chơi trò này, chỉ cần hơi động ngón tay một chút, có thể nhìn thấy chất lỏng trong suốt long lanh trong thế giới toàn màu trắng.
Bùi Tử Hoành luôn cười cô như đứa trẻ, sợ cô lạnh cóng, sẽ ôm cô từ phía sau, dùng bàn tay ấm áp khô ráp phủ lên tay cô, nhẹ nhàng kéo cô vào ngực. Khi đó, cô đều không cảm thấy lạnh, còn chê anh nhiều chuyện, ồn ào quậy phá muốn tránh ra, đôi khi anh sẽ chiều theo tính cách trẻ con của cô, đôi khi làm thế nào cũng không buông tay, chỉ nói, Tiểu Lăng, ngoan, nghe lời.
Bây giờ nghĩ lại, cô làm cái gì hoặc không làm cái gì, từng hành vi cử chỉ, có lẽ chưa bao giờ thoát khỏi sự khống chế của anh.
Hạ Lăng hơi buồn bã thu tay lại, lông mi mềm mại dưới mí mắt quét ra bóng mờ nhàn nhạt. Từng chết một lần, khát vọng tự do từ lâu , bây giờ ở trong tầm tay, nhưng người kia đã không ở phía sau nữa. Gió đêm xen lẫn hoa tuyết thổi vào người, cô không khỏi rùng mình một cái, che kín áo ngoài phong phanh trên người.
Quay người muốn đi, trong lúc lơ đãng, lại nhìn thấy một thân hình cao lớn đứng ở lối thoát, lưng dựa lên chiếc Rolls-Royce màu đen, đang trầm mặc nhìn cô.
Nhất thời, hô hấp của cô chậm mất nửa nhịp.
Đó là...
Bùi Tử Hoành.
Cô không cách nào động đậy được, chỉ không kiềm chế được nhìn