Mấy ngày vừa qua, kỹ thuật nhảy của Hạ Lăng âm thầm "tiến bộ" một cách nhanh chóng. Lạc Lạc bây giwof đã không còn lo lắng bị điểm thấp mà ngược lại bắt đầu nổi dã tâm, một lòng hy vọng có thể được chọn trúng.
Nhưng Hạ Lăng một chút hứng thú cũng không có, cô vốn chẳng có cảm tình gì tốt với Thẩm Mạn Nhiêu, cho dù là iếp trước cô hoành hành ngang ngược nhưng loại minh tinh hạng hai như Thẩm Mạn Nhiêu lấy đâu ra tư cách chỉ vào cô mà mắng? Nếu chuyện này đồn ra ngoài chỉ cần fan của Hạ Lăng mỗi người nhổ một ngụm nước bọt thì cũng đủ làm cô ta chết đuối rồi, thật sự không hiểu não Thẩm Mạn Nhiêu lúc đó bị úng nước hay gì. Loại phụ nữ ngực to óc bằng quả nho như cô ta có thể quay được mv tốt chỗ nào chứ? Cho dù đầu Hạ Lăng cô có bị kẹp cửa thì cũng không thèm quay loại mv nho nhỏ thế này.
Trong phòng tập lớn mọi người đang tụ họp thành tốp ba tốp năm trờ chuyện, tất cả đều hăng hái bàn về lần tuyển chọn này.
Hạ Lăng tìm một góc đứng một mình, đang có chút không kiên nhẫn bỗng nghe được một tiếng nói nhanh nhẹn từ xa truyền đến:
"Tinh Lăng, Tinh Lăng, hóa ra cậu ở đây, làm tớ tìm mãi..."
Một thân hình màu hồng nhạt nhào lên người Hạ Lăng.
Mùi sữa tắm cúc vạn thọ quen huộc truyền đến, Hạ Lăng không cần nhìn cũng nhận ra đây là Lạc Lạc. Cô thở dài, kéo cô gái cầm tinh bạch tuộc này xuống khỏi người mình:
"Cậu tìm tớ có việc gì à?"
Lạc Lạc vung vẫy tờ giấy được dán kín trong tay:
"Vừa nãy huấn luyện viên gọi bốc thăm kìa, tớ bốc hộ cậu luôn rồi."
Nói xong Lạc Lạc kín đáo đưa tờ giấy cho Hạ Lăng.
Hạ Lăng mở tờ giấy ra thì thấy trên mặt in một con số đơn giản: 68.
"68 à, tiếc quá, bọn mình không cùng nhóm rồi." Lạc Lạc hơi thất vọng, thấy cô tỏ ra khó hiểu, lại hăng hái giải thích: "Vừa nãy huấn luyện viên thông báo, cuộc thi lần này tổ chức bằng cách phân nhóm ngẫu nhiên. Tổng cộng có 72 thí sinh tham gia bốc thăm, cứ 6 người là một nhóm, 1-6 là một nhóm, 7-12 là nhóm thứ hai... cứ thế mà suy ra nhóm."
Lạc Lạc nói xong mặt cũng trở nên ỉu xìu:
"Tớ số 57, chắc chắn không thể cùng nhóm với cậu. Cậu lại ở nhóm cuối cùng nên không biết đến lượt cậu thì Thẩm Mạn Nhiêu có thấy mệt không, có xem kỹ bài thi của nhóm cậu không nữa."
Hạ Lăng ngược lại thở phào nhẹ nhõm, nếu Thẩm Mạn Nhiêu không cố gắng xem bài thi thì thật cảm ơn trời đất, hơn nữa, lúc thi không phải đối mặt với tiếng ồn ào của đứa trẻ này. thật sự là... quá tốt.
Cô đột nhiên cảm thấy rất thông cảm cho mấy người cùng nhóm với Lạc Lạc.
Cô mỉm cười, vỗ đầu Lạc Lạc:
"Không sao đâu, cậu hãy cố gắng hết sức mình nhé!"
Lạc Lạc như một con thỏ ngẩn đầu lên, rồi dùng sức gật đầu:
"Tớ biết rồi!". Sau đó đứng tại chỗ nhảy hai lần rồi bổ sung một câu: "Tinh Lăng, cậu cũng thế! Nhất định phải được Thẩm Mạn Nhiêu chọn trúng nhé!"
Mặt Hạ Lăng lại trùng xuống.
Chờ thật lâu sau, cuối cùng thì Thẩm Mạn Nhiêu cũng thong thả đến muộn, buổi thi cũng bắt đầu.
Một nhóm lại một nhóm thí sinh căng thẳng bước vào phòng thi, rồi lại thấp thỏm đi ra, cẩm thận từng tí một dò hỏi người khác thi thế nào, nhưng khi người ta hỏi lại bản thân thì lại giả vờ lo lắng nói:
"Thi không được tốt lắm, chắc là không được chọn rồi..." Nhưng trong giọng nói lại không giấu được vẻ mong đợi.
Lạc Lạc bị không khí này ảnh hưởng, rất lo lắng, bản tay nắm lấy Hạ Lăng cũng bắt đầu run rẩy.
Mặc dù Lạc Lạc cũng từng nói kinh nghiệm của bản thân không nhiều kỹ thuật cũng yếu, không mong có thể được Thẩm Mạn Nhiêu chọn trúng, nhưng chỉ cần là thực tập sinh ở trung tâm đào tạo thì có ai không mong có thể thật sự tham gia quay mv chân chính chứ?
À, trừ Hạ Lăng.
Lúc đầu Hạ Lăng cũng chẳng muốn quan tâm Lạc Lạc, nhưng nhìn bề ngoài của Lạc Lạc là một cô gái nhỏ nhắn vậy mà lực tay lại không hề nhỏ, nắm lấy cổ tay Hạ Lăng đến phát đau. Cuối cùng Hạ Lăng không nhìn được, nói với Lạc Lạc:
"Thả lỏng nào, để tớ dạy cậu mấy phương pháp điều chỉnh hơi thở."
Hoạt động trong giới nghệ sĩ tự nhiên sẽ có lúc tâm trạng không ổn định, mỗi người nghệ sĩ đều sẽ có một phương pháp riêng để điều tiết trạng thái của bản thân. Kiếp trước Hạ Lăng cũng tự mình tìm ra vài phương pháp có hiệu quả rất nhanh, mà đơn giản phổ biến nhất chính là điều chỉnh hô hấp.
Lạc Lạc cũng học được rất nhanh, không cần cô nói đến lần thứ hai đã nắm vững phương pháp này.
Thử một lúc, quả nhiên cô không cần run sợ như lúc nãy nữa, liền không nhịn được cười nói:
"Tinh Lăng, cậu thật tốt."
Hạ Lăng từ chối cho ý kiến, chỉ lặng lẽ rút cổ tay đau đớn