Trên hành lang, cơn gió đầu xuân lành lạnh.
Kết thúc lớp chính trị, Hạ Lăng một thân một mình chậm chạp bước đi trên hành lang, bên cạnh có một tốp thực tập sinh đi ngang qua, vừa cười vừa nói, nhìn qua vô cùng vui vẻ thoải mái, không có ai chú ý tới cô cả.
Cô cảm thấy có chút luống cuống.
Cô cần một người có thể giúp đỡ cô, giải quyết nguy cơ ngàn cân treo sợi tóc lúc này, mà người kia không thể là Lệ Lôi được, cho dù thế nào cô cũng không muốn làm giao dịch thể xác với hắn. Cô dừng bước, dựa lưng vào bức tường bên ngoài giảng đường, nhắm mắt lại, trong đầu lướt qua tất cả những người mà mình quen biết. Cuối cùng, phát hiện ra một người có thể chịu ra tay giúp đỡ.
Cô tìm kiếm một hồi trong túi xách rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Vệ Thiều Âm:
"Anh Vệ, bây giờ anh có rảnh không, tôi cần anh giúp một chuyện."
Vệ Thiều Âm hẹn cô ở quán cafe bên cạnh trung tâm đào tạo.
Bên trong quán cafe tiếng nhạc du dương, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi viền bạc, cúc áo được cài gọn gàng từ trên xuống dưới, sạch sẽ chỉnh tề không chê được điểm nào. Khi cô ngồi xuống đối diện với anh, liền gọi một ly nước ấm, nắm chiếc cốc trong lòng bàn tay, vừa sắp xếp lại suy nghĩ vừa kể cho anh ta nghe những chuyện xảy ra gần đây, chỉ nói những chuyện quan trọng, đại khái chính là Đế Hoàng hi vọng cô chuyển tới đó, Đàm Anh đã đồng ý rồi, nhưng cô không muốn.
Về phần Bùi Tử Hoành có tình cảm với mình, cô thật sự không muốn nhắc tới.
Vệ Thiều Âm nghe xong, suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho Đàm Anh.
Bên kia vừa nhận điện thoại anh ta liền nói:
"Cậu phát bệnh thần kinh gì vậy, sao lại muốn bán Tiểu Lăng đi?"
Ở đầu bên kia điện thoại, Đàm Anh yên lặng một chút, sau đó nói:
"A Vệ, cậu nói tới chuyện chuyển đi của Diệp Tinh Lăng sao? Cô gái này thật đúng là không thể khiến người ta bớt lo được. Làm sao vậy, cô ấy tìm cậu tố cáo sao?"
Sắc mặt Vệ Thiều Âm lộ vẻ không kiên nhẫn:
"Đừng ngắt lời tôi. Đàm Anh, đến thời gian ước định hằng năm, cậu đều tới hỏi qua ý kiến của tôi, khi đó tôi có nói với cậu là khả năng của Tiểu Lăng rất được, phải bồi dưỡng thật tốt, sau một khoảng thời gian nhất định sẽ trở thành một vật báu. Lời mới nói ra được vài ngày mà cậu đã muốn để cô ấy chuyển tới Đế Hoàng sao?"
"Đế Hoàng đưa ra điều kiện rất tốt." Đàm Anh bình tĩnh không sợ hãi:
"Dùng hai thực tập sinh sắp được ra mắt... chính là những người mới nổi bật nhất trong mấy năm gần đây của Đế Hoàng, để trao đổi lấy một mình Diệp Tinh Lăng. Trừ cái đó ra, còn đưa ra một số tiền rất lớn để làm phí trao đổi, còn có truyền thông năm tới sẽ để chúng ta làm riêng một chuyên mục."
Vệ Thiều Âm sợ run lên:
"Điều kiện tốt như vậy sao?"
"Tôi bán người tất nhiên sẽ phải bán với giá tốt rồi." Đàm Anh nói.
Vệ Thiều Âm hồi phục lại tinh thần, nổi giận:
"Cậu là đồ óc heo hay sao? Bọn họ dám đưa ra một cái điều kiện không hợp lẽ thường này, không phải là đang chứng minh năng lực tiềm ẩn siêu phàm của Tiểu Lăng sao? Ngay cả Đế Hoàng cũng nhìn ra được, bên trên vội vàng muốn cướp người thì cậu liền tùy tiện thả đi như vậy sao?"
Đàm Anh cũng nổi giận:
"Anh mới là heo đấy! Tôi đào tạo người đã bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ một chút mắt nhìn đó mà cũng không có sao? Vệ Thiều Âm cậu lại dám chất vấn sự chuyên nghiệp mà tôi rèn luyện hàng ngày sao? Cậu biết vì sao Đế Hoàng lại đưa ra cái giá cao vậy không? Hả? Ở đâu ra mà nhìn trúng cái khả năng tiềm ẩn chó má của cô ta chứ, là sếp Bùi bên phía họ vừa ý cô ta rồi!"
Nếu như không phải đang bị ngăn cách bởi một chiếc điện thoại, thì Hạ Lăng dường như có thể tưởng tượng được ra cái cảnh tượng anh ta phun đầy nước bọt lên mặt Vệ Thiều Âm.
Tất nhiên là Vệ Thiều Âm cũng cảm nhận được sự tức giận của anh ta, vẻ mặt ghét bỏ nhích ra phía sau.
Yên lặng trong chốc lát, anh ta mới giật mình, kỳ quái nhìn Hạ Lăng.
Sau đó, nói vào điện thoại:
"Cậu vừa mới nói gì cơ? Bùi Tử Hoành vừa ý Tiểu Lăng rồi hả?"
"Tôi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi." Đàm Anh phát ra hết lửa giận, thì bình tĩnh lại được một chút:
"Trước kia chưa từng nghe nói Bùi Tử Hoành có cái sở thích này bao giờ, nhưng mấy tháng gần đây tôi có nghe đồn hắn ta thu nhận không ít người, cũng không biết để làm cái gì nữa."
Hạ Lăng cúi đầu, nắm chặt cốc nước trong tay.
Trong lòng có chút đau đớn mơ hồ, Bùi Tử Hoành hắn...