Hạ Lăng liếc nhìn Lệ Lôi rồi mỉm cười nói:
“Được, xem như tôi mượn của anh vậy.”
Lệ Lôi cảm thấy rất buồn bực. Cô nhóc này đúng là không nể mặt anh gì hết, không ngờ lại muốn phân rõ giới hạn như vậy. Ánh mắt của đám con nhà giàu bên cạnh lại thấy rất kỳ lạ. Không phải chứ? Bọn họ không có nghe nhầm không? Cô gái này phát âm từ “mượn” rất chính xác. Với thân phận và địa vị của bọn họ, chịu bỏ tiền cho cô đánh cược đã là rất vinh hạnh cho cô rồi. Nói là “mượn” như Hạ Lăng thì chẳng khác nào đánh vào mặt bọn họ đâu.
Cô gái này lại dám đánh thẳng vào mặt của Lệ Lôi như vậy à?
Trong ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi của mọi người, Lệ Lôi khẽ thì thầm:
“Tôi còn chưa nắm được tay đâu.”
Đỗ Vân Phong nhịn không được bật cười:
“Đúng là khó quá nhỉ! Lệ thiếu, anh cũng có lúc gặp phải vấn đề không giải quyết được à.” Anh ta vỗ vai người anh em của mình, quyết định giúp Lệ Lôi một tay. Anh ta quay sang nói với Hạ Lăng:
“Cô gái, tôi tặng cho cô thêm chút phần thưởng, được không? Nếu cô thắng, tôi tặng cô một bộ dụng cụ uống trà.”
Tặng quần áo, trang sức cho bạn gái người anh em của mình là điều tối kỵ, tặng dụng cụ uống trà là an toàn và hợp lý nhất.
Hạ Lăng đang định từ chối, đám con nhà giàu khác đã tỏ thái độ:
“Đúng vậy, cô gái, nếu cô thắng, anh em tụi tôi sẽ có quà cho cô. Nghe nói cô là ca sĩ, tôi sẽ tặng cô một dàn loa.”
“Tôi sẽ tặng cô một tấm thẻ VIP của câu lạc bộ spa.”
“Tôi tặng cô một bình rượu vang lâu năm rất quý.”
“Còn tôi nữa….”
Nhất thời, mọi người đều náo loạn cả lên.
Hạ Lăng ngây ra, không nghĩ đến mọi chuyện lại biến thành như vậy. Lệ Lôi ở bên cạnh cô lại lộ ra vẻ mặt hớn hở:
“Nếu mọi người đã có lòng như thế, chúng tôi sẽ không khách sáo nhé.”
“Cút, không cần anh xen vào.” Mọi người lườm Lệ Lôi.
Lệ Lôi vui mừng nói:
“Tiểu Lăng, cô hãy cố mà thi nhé. Nếu thắng, cô sẽ kiếm được rất nhiều phần thưởng đấy.”
Hạ Lăng lấy lại tinh thần và cười gượng. Cô càng từ chối lại càng khiến cho đám con cháu nhà giàu nhiệt tình hơn. Bởi vì đây không phải là vấn đề mang tính nguyên tắc, cũng chẳng đáng đắc tội với nhiều người như vậy, cô liền gật đầu:
“Rất cảm ơn các anh.”
Đám con cháu nhà giàu reo hò một tiếng, bọn họ có cảm giác vô cùng thành tựu. Cô ấy không nhận quà của Lệ thiếu, nhưng lại chịu nhận quà của bọn họ. Đúng là khó có được một lần cơ hội để bọn họ chèn ép Lệ thiếu như vậy. Lúc này, tâm trạng của bọn họ quả thật rất sung sướng.
Lệ Lôi dở khóc dở cười. Bọn họ là ai vậy chứ? Nhưng nhìn thấy bạn bè của mình có cảm tình với Hạ Lăng, tâm trạng của anh ta xem như không tệ, không hổ danh là cô gái mà anh ta nhìn trúng. Vừa mới gặp mặt, Hạ Lăng đã thu phục được trái tim của rất nhiều công tử con nhà giàu. Anh ta cảm thấy tự hào, cực kỳ tự hào.
Nhưng điều này lại khiến cho mấy cô gái khác ghen ghét. Tuy nhiên không ai dám biểu hiện ra mặt, thậm chí còn không thể không cười phụ họa với đám con nhà giàu kia. Có người kỹ thuật diễn quá kém, cười mà chẳng khác gì nhăn nhó.
Biểu hiện của Lý Bối Nhi cũng không tốt. Bây giờ còn chưa bắt đầu cuộc thi, đám con nhà giàu kia đã vội tranh giành tặng quà cho Hạ Lăng, không một ai nghĩ đến việc tặng quà cho Lý Bối Nhi cô cả. Càng tệ hơn, Chu nhị thiếu vì muốn tặng quà cho Hạ Lăng mà bỏ bê cô. Xét về thanh thế, bây giờ Hạ Lăng đã vượt xa cô rồi.
Lý Bối Nhi không vui, vung tay lên:
“Chúng ta đi chọn ngựa thôi.”
Cô ta đã có chủ ý, khi cưỡi ngựa, cô ta nhất định phải làm cho con ả xấu xí này thua thật khó coi.
Một đám người bước vào chuồng ngựa.
Lệ Lôi nhớ ra điều gì, kéo tay Hạ Lăng, nhỏ giọng hỏi:
“Cô biết cưỡi ngựa sao?” Cưỡi ngựa là hoạt động giải trí của kẻ có tiền, không có huấn luyện viên chuyên nghiệp, cho dù có bỏ ra một đống tiền và thời gian để luyện tập, anh cũng chưa chắc luyện được. Lệ Lôi đã từng cho cấp dưới của mình điều tra qua bối cảnh của Hạ Lăng, nhìn như thế nào cũng không giống như người biết cưỡi ngựa.
Nhưng anh ta không biết, Hạ Lăng là người trọng sinh.
Kiếp trước, Hạ Lăng được Bùi Tử Hoành nuôi lớn, cũng được xem là một nửa thiên kim con nhà giàu. Không, phải gọi cô là thiên kim trong số các thiên kim. Cô thích gì, Bùi