Anh ta dẫn cô đến một khu vườn yên tĩnh ở ngoại ô.
Đêm mùa xuân, ánh trăng bàng bạc rắc nhẹ xuống đám hoa cỏ trong vườn, xung quanh tiếng côn trùng kêu rả rích giống như khúc nhạc vui tai. Cô nhìn những đóa hoa rũ xuống tấm biển gỗ tao nhã trước cổng, có viết hai chữ: Cố Viên. Chữ viết mạnh mẽ có lực, làm nổi bật hơn phong thái và nền tảng của người đề chữ.
Cô chớp chớp mắt hỏi: "Đây là đâu?"
Lệ Lôi vẫn không nói, trên con đường lót đá sâu bên trong Cố Viên có bóng người bước ra, trên người mặc áo cài khuy giữa màu đen, tay xách một ngọn đèn gió phong cách cổ xưa màu xanh. Đợi đến khi bước tới gần, Hạ Lăng mới nhìn rõ đó là một người đàn ông nho nhã, tóc hoa râm khoảng năm mươi tuổi, trên mũi mang cặp kính gọng vàng.
Trên mặt ông ta mang theo ý cười hiền hòa: "Thì ra là Lệ thiếu gia, khách quý đến."
"Bác Chu đã lâu không gặp." Lệ Lôi cũng rất nhanh chào hỏi ông ta. "Ông nội Cố có ở nhà không? Cháu mới từ nước ngoài về, đặc biệt mang một ít nấm tùng lộ tươi mới cho ông."
Bác Chu là quản gia của Cố Viên, biết ông Cố rất yêu thương Lệ Lôi, cũng vội cười nói: "Lão gia ở nhà. Ông ấy mới ăn cơm tối xong, đang ngồi trong phòng uống trà chơi cờ một mình, cậu đến thật đúng lúc có thể chơi cùng với ông ấy." Tính khí của ông Cố vô cùng kỳ quái, rất nhiều nhân vật lớn có hẹn trước cũng không gặp được, nhưng hết lần này đến lần khác vãn bối Lệ Lôi này không biết làm sao lại lọt vào mắt ông ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể đến, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp.
Lệ Lôi dẫn theo Hạ Lăng đi vào.
Trong phòng uống trà, một ông lão hơn bảy mươi tuổi đang ngồi chơi cờ một mình, trên người mặc đồ trung quốc bằng vải bông, bên tay bày một bộ trà. Lệ Lôi đứng bên cạnh nhìn hồi lâu mới chọn ra được thời cơ thích hợp, thân thiết kêu một tiếng: "Ông nội Cố."
Ông Cố ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lệ Lôi trong ánh mắt lộ ra vài phần hiền từ.
Khi ông nhìn thấy Hạ Lăng lại hơi kinh ngạc nói: "Cô bé này là…" Quý công tử xuất thân từ gia tộc hiển hách cùng với những công tử ăn chơi trác táng của con cháu nhà giàu mới nổi không giống nhau, bọn họ đều rất có quy củ, cho dù ở bên ngoài có bao nhiêu bạn gái, có ăn chơi thế nào đi nữa cũng sẽ không tùy tiện dẫn người đến trước mặt trưởng bối. Người có thể được anh ta dẫn đến đây chắc chắn là có thân phận đặc biệt.
"Bạn gái tương lai của cháu." Lệ Lôi cười hì hì nói.
"Dạ không phải đâu." Hạ Lăng lập tức vạch rõ giới hạn nói.
Ánh mắt của ông Cố nhìn hai người một vòng, vui vẻ cười nói: "Cậu nhóc à, cháu còn chưa theo đuổi được cô bé nhà người ta đã dẫn đến nhà tôi, nói đi, muốn ông nội Cố giúp gì cho cậu phải không?" Chả trách thằng nhóc thối này lại đột nhiên chạy tới thăm ông, hơn phân nửa là có chuyện muốn nhờ. Ông Cố là anh em kết nghĩa của ông nội Lệ Lôi, đã nhìn Lệ Lôi lớn lên từ nhỏ, hiểu rất rõ tính cách của anh ta.
Tâm tư nhỏ của Lệ Lôi bị vạch trần anh ta lại hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ, lại còn thuận tay nắm cán trèo lên: "Vẫn là ông nội Cố hiểu cháu nhất. Lần này cháu từ nước ngoài về có mang cho ông một ít nấm tùng lộ, tiện đây có một chuyện muốn xin ông."
Công phu tỏ vẻ đáng yêu của anh ta trước mắt tiền bối từ trước đến nay vô cùng lợi hại, lúc này anh ta nóng lòng dâng chiếc hộp lên giống như đang hiến vật quý, chiếc hộp đó được làm từ chất liệu trong suốt, bên trong hút chân không đông lạnh, dùng giấy bạc bọc lại một cây nấm tùng lộ, trên đó vẫn còn dính bùn.
Ánh mắt của ông nội Cố sáng lên, nhận lấy chiếc hộp, cẩn thận quan sát một hồi: "Là nấm tùng lộ trắng của Ý, không ngờ bọn họ lại có thể bảo quản nấm tùng lộ mùa này tốt như vậy." Nấm tùng lộ trắng của Ý là nấm tùng lộ quý giá nhất, cũng là thứ ông nội Cố yêu thích nhất, chỉ là do sự phụ thuộc theo mùa quá mạnh, bình thường rất khó có thể ăn được. Hiện giờ, Lệ Lôi từ xa mang đến tặng một cây nấm, làm sao không khiến lòng ông vui như mở cờ trong bụng cho được?
Chỉ có điều ông nội Cố là người thông minh: "Thằng