Hạ Lăng cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ có tiếng đánh nhau, đèn đuốc hỗn loạn, sương mù vô biên, còn có ác ma đáng sợ cầm lọ thuốc màu xanh đậm… Cô liều mạng chạy, liều mạng chạy, cũng không biết đã chạy bao lâu, dưới chân bị vấp ngã, từ vách núi rơi xuống, rơi vào bóng tối thật sâu…
Bỗng nhiên, giật mình tỉnh lại.
Chiếu vào tầm mắt, là gương mặt tuấn mỹ của một người đàn ông.
Cô nhìn thấy vẻ quan tâm từ sâu trong mắt anh ta, ý thức dần trở lại.
Đây là đâu? Cô muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện bản thân không phát được ra tiếng nào, không khỏi sợ hãi.
Lệ Lôi dịu dàng trấn an: “Tiểu Lăng, đừng nóng vội, bác sỹ đã kiểm tra cổ họng em rồi, tin tưởng tôi, nhất định tôi sẽ chữa khỏi cho em.”
Cô không xác định được mà nhìn anh, thật sao?
Giống như nhìn ra nghi hoặc của cô, anh lộ ra một nụ cười tràn đầy ấm áp: “Thật sự, tôi bảo đảm.”
Trái tim cô thoáng yên ổn lại.
Lệ Lôi đưa cho cô một quyển sổ viết tay: “Muốn nói cái gì thì viết vào đây.”
Hạ Lăng nhận lấy, viết xuống những nét chữ đẹp đẽ: Tôi đang ở đâu? Bây giờ là lúc nào?
“Em hôn mê một ngày một đêm rồi, hiện tại đang ở địa bàn của tôi, rất an toàn.” Lệ Lôi nói qua những việc đã xảy ra khi cô hôn mê cho cô nghe: “Tôi phái người phá sản nghiệp của Bùi Tử Hoành, sau khi bắt đầu phiên giao dịch thị trường chứng khoán hôm nay, toàn bộ giá cổ phiếu của Bùi thị sẽ rớt xuống, tôi còn chuẩn bị rất nhiều tin tức tiêu cực cho anh ta, việc lần này, anh ta sẽ nhận đủ bài học.”
Nghe thấy tên người đàn ông kia, trái tim cô đau không chịu nổi.
Đêm hôm đó, dáng vẻ anh cứng rắn cho cô uống thuốc lại lãnh khốc vô tình như vậy, khiến cô cuối cùng cũng không thể ôm ảo tưởng gì với anh nữa. Bùi Tử Hoành có yêu Hạ Lăng hay không? Cô không biết, nhưng cô có thể xác định rằng, anh đến một sợi tóc cũng không yêu Diệp Tinh Lăng. Cuộc đời thuộc về thiên hậu Hạ Lăng đã qua, hiện giờ cô là Diệp Tinh Lăng, cùng anh…
Không hề liên quan đến nhau.
Cô viết lên sổ cho Lệ Lôi xem: Tôi muốn nghỉ ngơi mấy ngày.
Cô cần thời gian phong ấn người đàn ông kia, từ đây, anh đi đường dương quang của anh, cô đi cầu độc mộc của cô, tất cả tình yêu say đắm, đều trở thành quá khứ.
Cô được Lê Lôi mang về chung cư, nhốt mình trong phòng, tự liếm láp vết thương.
Lệ Lôi rất lo lắng, mỗi ngày đều đến thăm cô, thay cô nấu cơm, bưng trà rót nước, cho cá ăn, tưới hoa. Cũng không quấy rầy cô, luôn yên lặng làm bạn với cô, lúc sau sẽ lưu luyến rời đi.
Rốt cuộc có một ngày, cô giữ chặt Lệ Lôi đưa cơm trưa đến, viết xuống: Tôi muốn ra ngoài một chút.
Lệ Lôi rất vui mừng: “Tiểu Lăng?”
Cô cười nhìn anh ta: Ông chủ, khoảng thời gian này rất cảm ơn anh.Tôi không sao, anh yên tâm.
“Em không sao thì tốt rồi.” Anh ta càng vui vẻ hơn cô, “Đi, tôi dẫn em ra ngoài tản bộ.”
Bọn họ không đi quá xa, chậm rãi đi vòng quanh vườn hoa dưới lầu của tiểu khu. Ánh mặt trời trong suốt, giữa bóng cây truyền đến tiếng chim hót dễ nghe, khiến cô đã rất nhiều ngày không ra cửa có cảm giác giống như đã cách một đời, Từ lúc trọng sinh đến bây giờ, trong lòng cô vẫn lưu lại bóng ma của Bùi Tử Hoành, nhưng đến giờ khắc này, mới thật sự hạ quyết tâm quên anh, trải qua một cuộc sống mới.
May mà còn có người đàn ông ấm áp trước mắt này.
Đi trong hương hoa và cây xanh, bả vai Lệ Lôi thỉnh thoảng chạm khẽ vào vai cô, lúc này, cô không tránh đi nữa.
Đi đến dưới một biển quảng cáo điện tử.
Phía trên luân phiên thay đổi đủ loại quảng cáo đẹp đẽ, trong đó có một cái… Nhà hàng Bốn Mùa vào tiết lập hạ, mỗi năm một lần, chủ bếp sẽ làm một phần kem đặc biệt.
Cô dừng bước, ngẩng đầu xem quảng cáo kia.
Ngọn đèn điện tử rực rỡ lung linh chiếu trên mặt cô, cô nhớ đến kiếp trước, bản thân luôn thích ăn đồ ngọt, đặc biệt yêu thích kem, sớm đã tâm niệm muốn thử món kem nghe nói siêu ngon mà chủ bếp đặc biệt làm ra này, chỉ bán vào tiết lập hạ mỗi năm, tổng cộng có đúng một phần, chỉ có cô gái may mắn nhất đêm đó mới được ăn nó.
Nghe nói, cô gái ăn phần kem này, sẽ cùng người mình yêu đến bạch đầu giai lão.
Lúc đó Hạ Lăng yêu Bùi Tử Hoành sâu đậm, từng muốn lôi kéo anh đi nếm thử, nhưng Bùi Tử Hoàng lại dịu dàng cự tuyệt, giống như đối đãi