Nhưng, bạn trai cô ta do dự: “Ký tên vào đây, chính là thể hiện sự ủng hộ Diệp Tinh Lăng, không phải chúng ta là người ủng hộ cho Hạ Vũ hay sao?”
“Aiya, không cần để ý tiểu tiết,” nữ khán giả đó rất rộng lượng: “Anh muốn ngồi đây nghe Hạ Vũ hát chẳng hay chút nào, hay ra ngoài xem náo nhiệt?”
“Đương nhiên là ra ngoài xem náo nhiệt rồi!” bạn trai cô ấy cũng không thắc mắc gì nữa.
Như thế hai người cùng đi ra khỏi sân vận động.
Giống như bọn họ còn rất nhiều công chúng khác, đều bị tin tức thu hút, thà ra ngoài xem Diệp Tinh Lăng rửa sạch oan ức cũng không muốn ngồi lại nghe Hạ Vũ hát. Nhanh chóng, sân vận động đã trống đi một khoảng, vốn dĩ khác giả đang chen chúc không còn chỗ, chớp mắt đã thưa thớt đi nhiều.
Lightstick ngày càng tối đi, số người ngày càng giảm đi…
Hạ Vũ đang hát trên bục nhưng tâm tư đã hoàn toàn không nằm trong bài hát nữa. Cô ta không biết dưới khán đài đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có nhiều người rời khỏi như vậy? Số người chỉ còn lại có một nửa, kể cả tất cả bọn họ đều bình chọn cho cô, số phiếu của cô ta cũng vẫn còn lâu mới so được với số phiếu của người phụ nữ thối tha Diệp Tinh Lăng kia.
Là do cô ta hát không hay sao? Không, sao có thể?
Tinh thần cô ta hoảng loạn, nhất thời không cẩn thận đã bị lệch tông.
“Lệch tông rồi, lệch tông rồi!” dưới khán đài có tiếng la ó.
Cô ta giật mình, nhanh chóng ổn định lại tinh thần, kéo lại nhịp điệu không biết đã lệch tới đâu rồi. Mặc dù cô ta đã kéo lại giai điệu đúng lúc, nhưng vấp một lần, rất nhiều khán giả đã rời đi.
Đáng ghét…
Đáng ghét! Đáng ghét!
Trong lòng Hạ Vũ tràn đầy oán hận.
Bên ngoài sân vận động, so với không khí tĩnh lặng trong sân vận động, lúc này đang vô cùng náo nhiệt.
Đám đông chen chúc quanh một khán đài cao, trên khán đài là một màn hình điện tử lớn, trên màn hình là Hạ Lăng mặc một chiếc váy voan màu lam bạc, biểu diễn ca khúc “Cánh sao”. Làn da trắng sáng, gương mặt thanh lệ, còn mang thần sắc cao ngạo và xa cách, dường như đó là một loại mê lực bẩm sinh, thu hút ánh nhìn của công chúng.
Trên màn hình điện tử, chữ viết được đánh lên rõ ràng bắt mắt: Diệp Tinh Lăng, tôi ủng hộ bạn!
Trên màn hình xuất hiện những dòng bình luận, có đủ các thể loại như chữ ký, khẩu hiệu, sologan.
Không ít những khán giả dưới sân khấu đều lấy điện thoại của mình ra, lập tức đăng nhập vào phần comment để ký tên, không lâu sau, số lượng chữ ký đã lên tới một vạn.
“Một vạn! đến một vạn rồi!” có người nhìn chằm chằm con số trên màn hình, kích động hét lên.
“Chân tướng! chúng tôi cần biết chân tướng!” ngày càng nhiều khán giả cùng hò hét.
“Diệp Tinh Lăng, chúng tôi ủng hộ cô!”
Thời khắc chứng minh sự trong sạch của cô tới rồi!”
Vô số tiếng nói của khán giả như thủy triều dâng trào, vang vọng trong màn đêm.
Bên lề đường cách đó không xa, một chiếc xe audi không bắt mắt yên lặng đỗ ở đó.
Trong xe, Hạ Lăng tập trung nhìn về phía sân khấu, có thiết bị âm thanh kết nối nên những tiếng nói phía bên đó đều được truyền lại rõ ràng vào trong xe. Cuối cùng cô cũng hiểu ý của Lệ Lôi kêu cô đi xem kịch hay là gì, hóa ra là dùng cách độc đáo này để giúp cô thanh minh. Ngoài ra, cô cũng hiểu tại sao anh không ngồi Limousine, cũng không dùng đến chiếc Land Rover độ mà bình thường anh vẫn dùng, mà lại chọn chiếc audi màu đen này, chỉ có loại xe khiêm tốn này mới thuận tiện đỗ ven đường để lén xem trộm sao.
“Cô đoán xem chúng ta tìm được ai?” Lệ Lôi híp mắt cười.
Hạ Lăng khẽ nghiêng đầu: “Ừm… người làm chứng?”
Vừa dứt lời, phía bên khán đài đã xuất hiện một người con gái. Cô gái đó mặc một bộ váy dài màu vàng, vì khoảng cách quá xa nên Hạ Lăng không thể nhìn rõ hình dáng cô ta, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.
Lệ Lôi nói: “Không sai, người làm chứng.” anh đưa ngón tay thon dài của mình ra, ấn vào một cái nút. Màn hình nhỏ tỏng xe lập tức nhảy lên hình ảnh trên sân khấu một cách rõ ràng, cô gái đó, lại chính là Trương Tố Hinh, Hạ Lăng tát Hạ Vũ ngày hôm đó, người làm chứng duy nhất nghe được cuộc đối thoại giữa hai bọn