Cố Trăn nói như vậy, ý đã quyết đưa theo Diệp Kiều cùng anh đến quân đội, cấp bậc hiện tại của anh đã đủ điều kiện để mang người thân vào quân khu, nếu tiếp tục để em gái ở nhà anh cũng không yên lòng."Nghe ý này của cậu là muốn đưa An An vào quân đội? Cũng tốt, hiện tại hai người đã là vợ chồng, tách ra trong khoảng thời gian dài cũng không hay, vẫn nên ở chung một chỗ tốt hơn, dù sao trong nhà cũng không có gì phải lo lắng.
Có điều nếu cậu đã có ý định mang theo An An cùng đi, thì nên xử lý dứt điểm những chuyện kia, đừng để An An chịu tủi thân, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.
Cậu cũng biết, thím Kiều đã cứu mạng vợ con của tôi, là ân nhân của cả nhà tôi, sau khi thím Kiều mất, nhà chúng tôi xem như trở thành nhà mẹ đẻ của An An!”Trần Thắng quen biết Cố Trăn đã lâu, anh ta biết được một số chuyện trong quân đội của Cố Trăn, trong lời nói của anh ta có ẩn ý.
Cố Trăn nghe ra được, anh cũng không giải thích nhiều, chỉ đấm một cú vào lồng ngực Trần Thắng: "Yên tâm đi!"Cố Trăn trở về, trên đường chỉ nghĩ tới việc làm sao để dạy dỗ em gái, đến khi làm cơm tối xong vẫn chưa thấy Diệp Kiều quay về, lúc này anh mới phát giác được có gì đó bất thườngThấy trời sắp tối, Diệp Kiều không thể chơi đến giờ này còn chưa về, huống chi anh còn đang ở nhà, chỉ cần trước mặt anh cô gái nhỏ đều rất thành thật, như biểu hiện sáng nay cũng không tệ.Cố Trăn không yên tâm về Diệp Kiều, anh liền qua nhà họ Hà tìm người, mới biết Diệp Kiều vốn không có đến đây, Cố Trăn vội vàng xoay người rời khỏi, dự định đi hỏi mọi người trong thôn xem có ai từng thấy Diệp Kiều không, rốt cuộc nhóc con này chạy đi đâu rồi?!Hà Quế Hương đang bận rộn trong bếp, nghe giọng của của Cố Trăn bên ngoài, ánh mắt liền sáng lên, vội vàng chạy ra: "Anh Cố, anh đến rồi!".Đối với những việc xảy ra trong ngày hôm nay, ấn tượng của Cố Trăn đối với Hà Quế Hương đã có chuyển biến lớn, đương nhiên sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ đơn giản phun ra một từ: "Ừm."Hà Quế Hương thấy sắc