"Là A Trăn đến đây!"Vương Quốc Xương ở bên ngoài nói vào, Diệp Kiều nhanh chóng nắm lấy tay Liêu Tuệ Trân, giọng điệu có chút khẩn thiết nói:"Cháu phải làm sao bây giờ? Muộn như vậy còn chưa trở về, anh trai nhất định sẽ tức giận! Thím ơi, chuyện vừa rồi thím nhất định đừng nói cho anh trai cháu biết, nếu không anh cháu biết rồi chắc chắn sẽ lại dạy dỗ cháu, chưa kể đến lần này anh cháu trở về rất tức giận, biết được chuyện này nhất định sẽ càng tức giận hơn!”Diệp Kiều nói với vẻ lo lắng và sợ hãi, giống như một người em gái sợ anh trai của mình, nhưng thật ra cô không phải sợ sự dạy dỗ của Cố Trăn, mà là sợ Cố Trăn sẽ nhận thấy điều gì đó bất thường trên người cô, đó mới là điều tồi tệ nhất.
Nhưng chuyện đã đến nước này, muốn giấu Cố Trăn là chuyện không thể nào, cũng may là Cố Trăn quanh năm đều không ở nhà, cũng không coi như là quá hiểu người em gái này, phần lớn sự hiểu biết về cô đều là thông qua vài ngày ngắn ngủi chung sống và những thăm dò bên ngoài.
Cả nhà Vương Quốc Xương trước giờ vẫn luôn có mối quan hệ tốt đẹp với gia đình họ, cho dù nguyên chủ ngày thường không thân thiết nhưng Cố Trăn vẫn tin tưởng nhà Vương Quốc Xương, Liêu Tuệ Trân nói thay cô chắc chắn sẽ có hiệu quả hơn nhiều so với việc chính cô tự giải thích.
"Con nhóc này, sao cháu còn sợ anh trai của mình như vậy? Anh của cháu là muốn tốt cho cháu, huống hồ cậu ấy bây giờ không chỉ là anh trai mà còn là chồng của cháu!" Liêu Tuệ Trân tận tình khuyên bảo.
“Thím ơi, cầu xin thím, nếu không cháu sẽ xong đời mất!” Diệp Kiều nói với vẻ mặt đáng thương, trên mặt cô không có dáng vẻ ngổ ngáo thường ngày, cộng thêm vết thương trên người, nhìn cô Liêu Tuệ Trân cảm thấy mềm lòng.
Những suy nghĩ không tốt về Diệp Kiều trước đây trong lòng bà cũng không còn nữa, bà chỉ cảm thấy Diệp Kiều là một cô bé nhỏ tuổi, lại đã bị ranh con Hà Quế Hương lừa gạt, thực ra cô là một cô gái tốt, nhưng với tư cách là một người từng trải, nhìn thấy cách chung sống của đôi vợ chồng trẻ này rất không đúng, bà không muốn tiếp tục nhìn hai đứa như vậy, nhất định phải nói với họ vài lời.
Dĩ nhiên, cô gái nhỏ này sợ Cố Trăn như vậy, có nói gì cũng vô dụng, cho nên bà vẫn phải bắt đầu từ chỗ Cố Trăn.
Cố Trăn sắc mặt nôn nóng đứng ở bên ngoài.
"Chú Vương, chú có thể nhìn thấy An