Thật ra Diệp Kiều đã tỉnh, nhưng cô muốn nằm lười thêm chút nữa.
Tuy rằng đây là bản tính còn sót lại của nguyên chủ, nhưng cảm giác này lại khiến cho Diệp Kiều cảm thấy vô cùng mới mẻ và dễ chịu.
Hơn nữa bản tính này không có nguy hiểm và bất lợi với cô.Trong khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi, cô đã tin tưởng người đàn ông này đến mức độ mà cô không hề phát hiện ra.
Có điều Cố Trăn thật sự đáng để tin cậy, chỉ cần bí mật thân phận của cô không bị lộ ra, chắc chắn Cố Trăn sẽ không trở mặt.Trong cốt truyện có ghi rằng, cho dù Diệp Kiều não tàn không còn thuốc chữa, làm ra mấy chuyện không thể nào tha thứ, đến chuyện vượt qua giới hạn của anh nhất thì anh cũng chỉ ly hôn với nguyên chủ, thậm chí còn âm thầm chăm sóc cô.
Nếu không kết cuộc của Diệp Kiều càng thảm hại hơn.Còn về mấy chuyện giữa nam nữ kia, Diệp Kiều hoàn toàn không nghĩ đến.
Tu tiên năm trăm năm, trong đầu ngoại trừ tu luyện thì còn lại đều y chang như một đứa trẻ trong sáng thuần khiết nhất, nên cô không thấy xấu hổ, để mặc cho Cố Trăn hầu hạ mình.Trong suy nghĩ của Diệp Kiều, anh trai chăm sóc cho em gái thì có gì kỳ lạ đâu.Hai người hòa hợp ở chung, nhìn rất giống mấy đôi vợ chồng già, Cố Trăn cảm thấy như vậy rất tốt.Vì phải ra ngoài sớm, khả năng nấu nướng của Cố Trăn có hạn nên buổi sáng anh chỉ nấu chút cháo, làm hai cái bánh bột ngô, ăn xong liền đi ra ngoài.Cố Trăn nghĩ chỉ cần lót dạ chút là được, chờ đến huyện sẽ dẫn Diệp Kiều đi ăn ngon.
Từ nhỏ cô nhóc này đã tham ăn, hiếm khi được đi đến huyện, đương nhiên sẽ không hẹp hòi.Đi mấy chục dặm đường núi khoảng chừng ba bốn tiếng thì đến huyện.
Hôm qua Cố Trăn đã bàn xong với Trần Thắng.
Trần Thắng là phó đội trưởng sản xuất trong thôn, đúng lúc muốn đi lên huyện làm chút nên thuận tiện lái xe ngựa chở họ theo, lúc này đang đứng chờ họ bên đường.Cố Trăn chào hỏi Trần Thắng một