"Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi theo!"Diệp Kiều đang định đi theo, ai ngờ đột nhiên Cố Trăn quay đầu lại, sắc mặt còn tối sầm cô kêu to một tiếng, cô vội vàng thành thật đi theo sau.
Trong lòng cô thầm nghĩ lúc người đàn ông này nghiêm túc lên thật dọa người, khó trách cho dù nguyên chủ não tàn cũng không dám lỗ mãng trước mặt Cố Trăn, chỉ dám khinh thường sau lưng.Vào phòng, chờ Diệp Kiều cũng vào, Cố Trăn liền đóng cửa lại, khóa trái.
Hành động này làm cô cảm thấy rất giống tra khảo tội phạm.Thật ra Cố Trăn chỉ thuận tay khóa cửa theo thói quen, hơn nữa lúc trước có lần nguyên chủ bị Cố Trăn dạy dỗ đến khóc, vừa khóc vừa chạy trốn.
Lúc ấy mẹ của Diệp Kiều - Kiều Thục Vân vẫn còn sống, cho dù Diệp Kiều có sợ Cố Trăn cũng sẽ không ngoan ngoãn cho Cố Trăn dạy dỗ.
Hơn nữa Kiều Thục Vân rất cưng chiều đứa con gái này, mắng cũng không nỡ mắng nửa câu.
Cho dù Cố Trăn muốn dạy dỗ em gái đàng hoàng, nhưng có mẹ nuôi ở đó, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.Lần này Cố Trăn thật sự định nói rõ với Diệp Kiều, nói cho xong một lần, không muốn nói được nửa thì bị cắt."Ngồi đi!" Cố Trăn chỉ vào một cái ghế, dù trong lòng tức giận nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói một câu, dù sao Diệp Kiều không phải cấp dưới của anh, hơn nữa cô còn là con gái.
Nếu quá nghiêm khắc sẽ dọa sợ người ta, tuy hai ngày nay quan hệ của họ đã hòa hợp hơn rất nhiều, Diệp Kiều cũng không sợ anh.
Nhưng từ trước đến nay Cố Trăn vẫn không quên ngày đó Diệp Kiều trốn sau lưng thím Vương, sắc mặt vừa sợ hãi vừa e ngại nhìn mình."Anh cả, anh gọi em vào đây có gì muốn nói sao?" Vốn Diệp Kiều định chờ Cố Trăn mở miệng trước, nhưng thấy Cố Trăn không nói, chỉ dùng sắc mặt bất đắc dĩ và suy ngẫm nhìn cô.
Diệp Kiều không chịu được ánh mắt này của Cố Trăn đành tự giác mở miệng.Cố Trăn không trả lời Diệp Kiều, mà quay người kéo ngăn tủ ra, lấy một lá thư ra đưa cho Diệp Kiều.Diệp