Diệp Kiều còn chưa kịp phản ứng thì Cố Trăn đã đỡ cô lên trước.
Tuy miệng anh quát lớn nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc, thậm chí còn mang theo sự tức giận và oán trách cô,Trong con ngươi lóe lên cảm xúc ấm áp, chỉ tiếc là Diệp Kiều bị động tác tiến lại gần bất ngờ của Cố Trăn khiến cô căng thẳng không thôi.Giờ phút này, trong lòng cô lại đang nghĩ làm sao để ứng phó Cố Trăn, vì thế mà cô không phát hiện ra.Thật ra Cố Trăn mà Diệp Kiều nghĩ có tình cảm với cô em gái kiêm người vợ không giống với những gì mà anh biểu hiện ra ngoài mặt.
Thật ra trong lòng Cố Trăn rất yêu thương cô em gái nhỏ hơn mình tám tuổi này.Còn nhớ lúc còn nhỏ, một mình mẹ nuôi đã nuôi sống hai anh em họ, bà còn bận bịu ra ngoài làm việc kiếm sống, không có thời gian chăm sóc em gái, hầu như em gái đều được anh trông.
Hồi đó em gái thật đáng yêu biết chừng nào, câu nào câu nấy đều gọi "anh hai", gọi đến mức lòng anh mềm nhũn, chỉ ước có thể để dành tất cả đồ ngon cho em gái.Cho đến sau này khi anh đi bộ đội rồi thì một năm cũng không về nhà được mấy lần, em gái liền trở nên xa lạ với anh.
Tính cách của mẹ nuôi vẫn luôn ôn hòa, chiều chuộng con cái.
Em gái được mẹ nuôi nuông chiều nên tính tình vừa tham ăn vừa lười biếng lại còn rất kiêu căng, không hề hiểu chuyện chút nào.Cứ như thế mãi thì tính cách của cô sẽ càng ngày càng lệch lạc mất, sao anh có thể trơ mắt nhìn em gái mình trở thành như vậy được? Thế nên anh đã lấy uy nghiêm của anh hai để nghiêm dạy lại em gái mình.Điều này đã khiến em gái vốn đã thấy xa lạ với anh càng trở nên xa cách, sợ hãi anh hơn.
Có điều, cuối cùng thì sự sợ hãi của cô đã có chút tác dụng, chỉ tiếc là thời gian mà anh ở nhà lại quá ít.Về chuyện này, trong lòng Cố Trăn cảm thấy rất áy náy.
Lúc trước bởi vì ước mơ và khát vọng trong lòng mà anh đã khăng khăng đi bộ đội, rốt cuộc cũng được như ý nguyện bước đi trên con đường mà anh mong mỏi, còn vì con đường