Cố Trăn lại rất vừa lòng với phản ứng hiện tại của Diệp Kiều, tuy vợ anh hơi ngây thơ một chút, nhưng cô nguyện ý tin tưởng anh và tin những lời anh nói.Phải hiểu rằng Trần Thắng và thím Vương đều đã khuyên nhủ Diệp Kiều rồi, nhưng lại bị em ấy coi ngược lại là họ châm ngòi ly gián, chẳng nghe vào tai lấy nửa chữ, chỉ thiên vị mỗi một mình Hà Quế Hương.
Vậy thì xem ra trong lòng Diệp Kiều, địa vị của anh vẫn rất cao, nếu không thì tại sao anh vừa nói cô đã tin ngay rồi.“Đó chính là sự thật.
An An, anh không phản đối việc em kết bạn bên ngoài, nhưng Hà Quế Hương kia không phải người đáng để em coi trọng.”“Em nghĩ lại xem, từ khi em qua lại với cô ta, cô ta đã nhận được bao nhiêu lợi lộc từ em rồi? Đã vậy người này còn không biết cảm kích, cũng chưa từng đứng về phía em để suy nghĩ, thậm chí còn vu hãm sau lưng em.
Một người có nhân phẩm như vậy mà em vẫn muốn làm bạn cùng ư?”“Người trong thôn đều nói em lười biếng, ham ăn, không hòa đồng, nhưng anh biết em không phải kiểu người đó.
Mặc dù mẹ nuôi có nuông chiều em, nhưng vẫn là một cô gái thiện lương, nhưng chỉ vì Hà Quế Hương thể hiện ra chút thiện ý mà em đã toàn tâm toàn ý coi cô ta là bạn bè.
Anh là anh trai của em, là chồng của em, cho dù như thế nào đi nữa thì anh cũng không cho phép cô ta tổn thương đến em!”Cố Trăn nói đến đây, Diệp Kiều đã giàn giụa ước mắt, một mặt là do buồn bực vì Hà Quế Hương phản bội, mặt khác lại bởi vì không nghĩ đến người anh vẫn luôn nghiêm túc lạnh lùng với mình lại hiểu mình đến vậy, còn nói cô là một cô gái tốt.“An An, đừng khóc.
Bây giờ em đã trưởng thành rồi, về sau em sẽ còn gặp nhiều chuyện hơn nữa.
Tuy rằng biết rõ bộ mặt của Hà Quế Hương khiến em nhất thời chịu tổn thương, nhưng đã có thể nhận rõ bên cạnh mình ai tốt ai xấu.
Coi như là một loại trải nghiệm cho em đi! Dù có chuyện gì thì anh vẫn sẽ ở đây.” Cố Trăn ôm Diệp Kiều, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô an ủi.“Anh, em nghe lời anh, về sau em sẽ không để ý đến cô ta nữa.
Thật sự em không ngờ cô ta lại xấu bụng như thế.
Em muốn tuyệt giao với cô ta!”“Được! Làm như vậy là đúng rồi, em đừng vì người khác mà hao tâm tổn sức nữa, không đáng đâu.
Chờ một thời gian nữa anh sắp xếp chuyện trong quân đội ổn thỏa rồi sẽ đón em qua, sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”Cố