“Anh ngang ngược quá rồi đấy! Cái này không cho, cái kia cũng không cho.
Đây là tự do của em đó được không? Rõ ràng anh còn nói sẽ đối xử tốt với em, nhưng cái gì cũng do anh quyết định cả.
Em cũng đâu phải con búp bê vải không có suy nghĩ để mặc anh sắp đặt đâu?” Diệp Kiều bất mãn lẩm bẩm.Cố Trăn bị Diệp Kiều dằn vặt nhưng vẫn không nổi giận, “Anh nói rồi, chỉ cần em đưa ra yêu cầu hợp lí thì em nói gì anh cũng nghe em.”Đương nhiên, cái gì cần quản thì vẫn quản, không thể buông lỏng được.Tình huống của hai người họ không giống nhau, trong lòng Cố Trăn, Diệp Kiều không chỉ là vợ mà còn là em gái.
Giờ phút này hai người đã không còn bất kì người thân nào khác trên đời, nếu anh mặc kệ cô thì sẽ ai quan tâm Diệp Kiều đây?Diệp Kiều cảm thấy cô và Cố Trăn không có chung quan điểm, người này vừa ngang ngược vừa lợi hại, lại còn lo chuyện bao đồng, cách anh ta được càng xa càng tốt, không cần thiết phải so đo thiệt lợi nữa.Cô không tin Cố Trăn bận bịu chuyện trong quân đội rồi còn có thừa tay chân lo cả chuyện của cô.
Còn về việc dẫn cô đi tùy quân sao, hừ! Không có khả năng! Cho dù Cố Trăn đã sắp xếp đâu vào đấy rồi thì cũng phải chờ cô tự nguyện đi mới được.Tất nhiên là Cố Trăn không biết những suy nghĩ này của Diệp Kiều.
Thấy có vẻ như Diệp Kiều đã nghĩ thông suốt, cũng không kì kéo chuyện quan nãy nữa thì trong lòng anh rất vui.Nói anh ích kỉ cũng được, nếu là người trong lòng thì tuyệt đối không có khả năng nhường cô cho người khác được.
Càng không nói đến Cố Trăn, so với những người chỉ biết nói chuyện trăng gió, không có trách nhiệm thì anh mới chính là người mà Diệp Kiều có thể tin tưởng.“Anh không có ý ép buộc em, anh chỉ muốn nói rõ ràng với em sự thực mà thôi, tránh em đi lầm đường.
Em cũng đừng phiền não nữa, nếu em cảm thấy không thích ứng được thì trước mắt có thể coi anh như anh trai của em.
Bản thân em cũng từng nói, giờ em còn nhỏ, chúng ta từ từ phát triển, được không?”“Em làm bánh cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi một lát đi, để anh làm cơm chiều cho, lúc nào xong anh sẽ gọi em.” Cố Trăn nói xong thì đi về phía phòng bếp.Diệp Kiều giơ nắm tay với bóng lưng của Cố Trăn, ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng vẫn đi theo sau.Cô đâu mệt đến nỗi bữa cơm chiều cũng không làm nổi, chủ yếu là do trong bếp có một vài nguyên liệu nấu ăn phải giữ lại ngày mai dùng cho tiệc mời khách.
Cố Trăn không biết rõ mấy thứ này lắm,