Đương nhiên, cũng chỉ là tình thân mà thôi.
Còn về tình yêu gì đấy, Diệp Kiều nghĩ là thôi vậy.Cô nhớ lại những chuyện cần phải xảy ra giữa nam chính, nữ chính và nữ phụ thì không thể chịu đựng được.Ở một số phương diện nào đó, cô là người sợ phiền phức nhất.
Về chuyện gọi là quan hệ hôn nhân kia, dù sao thì cô và Cố Trăn vẫn chưa ăn ở với nhau, mà cho dù có ăn ở với nhau đi nữa thì vẫn có thể ly hôn.Còn về việc người trong quân đội không dễ ly hôn thì chẳng phải là sau đó trong sách cũng đã nói hai người họ vẫn sẽ ly hôn đấy sao?Cố Trăn nhìn động tác của Diệp Kiều thì cũng không ngăn cản.
Dạy em gái cũng vậy mà dạy vợ cũng thế, không thể nhất thời nóng nảy được.Đúng là vết thương trên người anh cần nên xử lý một chút.
Tuy anh không để bụng chút vết thương nhỏ này, nhưng anh cũng không phải là người không biết quý trọng cơ thể.Anh còn có lý tưởng và khát vọng, có rất nhiều chuyện cần anh phải làm.
Anh có em gái cần phải chăm sóc nữa, tất cả mọi chuyện đều cần có một cơ thể tốt.Cũng may là mẹ của chủ nhân cơ thể này biết chữa bệnh, bình thường bà sẽ cho thuốc, chữa bệnh cho người ở trong thôn.Trong nhà đều có đủ mấy thứ như băng gạc, cồn gì đấy, không cần phải chạy đi mượn khắp nơi.
Nhưng hiện giờ trong nhà đã hết thuốc rồi, chỉ sợ để miệng vết thương như vậy thì sẽ bị nhiễm trùng mất, không phải chỉ khử trùng, rửa sạch một chút là xong được.Diệp Kiều nghĩ như thế thì trong lòng đã có dự định trước.
Cô vào phòng bếp đun một nồi nước sôi, chuẩn bị mấy thứ cần thiết để thay thuốc đầy đủ rồi bưng vào phòng.Trong phòng, Cố Trăn đã cởi áo trên ra.
Dáng người của anh thuộc dạng cao gầy, trên người lại có cơ bắp đầy đủ.
Làn da màu đồng của anh bóng loáng, cơ bắp hiện ra theo động tác, vừa nhìn liền biết đây là kết quả của sự rèn luyện trường kỳ.Bên trong khối cơ bắp kia như thể ẩn chứa nguồn sức lực khổng lồ, vận sức chờ phát động, giống như một con báo mạnh mẽ tuyệt đẹp.Chỉ