Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Trên Thương Trường Không Nói Chuyện Cá Nhân


trước sau

“Áaaaaaa đẹp trai quá đi mất!”

“Có đẹp trai hơn nữa cũng là chồng của người ta, cô đừng quên, anh ấy là chồng chưa cưới của thiên kim tiểu thư nhà tổng giám đốc Lưu.”

“Tất nhiên là tôi biết chuyện này. Tôi nghe nói con gái tổng giám đốc đang mang thai, có lẽ bọn họ sắp tổ chức hôn lễ đúng không?”

“Chắc là vậy. Tình hình kinh doanh của công ty chúng ta đã tệ hại từ lâu, lại bị dự án đá quý làm cho tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc. Sở dĩ anh ấy chịu đầu tư vốn để giúp công ty chúng ta vượt quá khó khăn cũng là vì anh ấy là chồng chưa cưới của con gái tổng giám đốc đó!”

“Vừa đẹp trai vừa yêu vợ, con gái của tổng giám đốc đúng là may mắn, ngưỡng mộ quá đi mất!”

Mấy cô gái quầy lễ tân trong đại sảnh rất phấn khích, ngay cả cô gái mang sữa đến cho Tô Cẩm Tinh cũng có chút lơ đễnh, tay bưng ly sữa nhưng mắt vẫn không ngừng nhìn về phía cửa.

Tô Cẩm Tinh nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhìn về phía cửa. Mặc dù cô đã quen biết Tiêu Cận Ngôn hơn mười năm cũng phải thừa nhận rằng, quả thật vẻ ngoài của anh thật khiến phụ nữ phải phát cuồng.

Thân hình cao lớn với đôi chân dài thẳng tắp cùng đôi mắt sắc bén và khí chất mạnh mẽ, khi anh xuất hiện, dù phía sau còn có rất nhiều người nhưng anh sẽ luôn là tâm điểm chú ý của đám đông.

Cộng thêm việc bản thân anh vốn đã là một tài năng trẻ của thành phố H. Năng lực xuất chúng, ngoại hình nổi trội, độ tuổi ba mươi vừa khéo là thời điểm “quá độ” từ một chàng trai non nớt trở thành một người đàn ông điềm đạm chín chắn, có sức hấp dẫn chết người đối với phụ nữ.

Tô Cẩm Tinh mỉm cười chua chát, đã từng có lúc bản thân cô cũng giống với những cô gái ở quầy lễ tân kia.

Nhưng chuyện hôn nhân, ấm lạnh thế nào chỉ có người trong cuộc tự biết.

“Anh ta rất đẹp trai đúng không?” Cô hỏi.

Cô gái ở quầy lễ tân vẫn không rời mắt khỏi người đàn ông kia, gần như cả dọc đường cô ta đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Cận Ngôn từ cửa vào cho đến khi anh bước vào đại sảnh, lơ đãng gật đầu: “Đúng là rất đẹp trai.”

“Nhưng những thứ càng đẹp đẽ sẽ càng nguy hiểm.”

Nhân viên tiếp tân thu lại ánh mắt, nhìn Tô Cẩm Tinh, hỏi: “Cô Tô, cô vừa nói gì ạ? Thật ngại quá, tôi không nghe rõ.”

Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Không có gì, hôm nay người đến công ty bàn chuyện hợp tác là Tiêu Cận Ngôn đúng không?”

Cô ta gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

“Rốt cuộc là bọn họ bàn chuyện làm ăn hay bàn chuyện đám cưới?”

“Có lẽ là cả hai. Cô Tô, cô cũng biết mà, gần đây công ty gặp phải khó khăn lớn, cần gấp một khoản tiền đầu tư. Chủ tịch Tiêu sắp kết hôn với con gái của tổng giám đốc rồi, cũng coi như là người một nhà, chắc chắn anh ấy sẽ giúp công ty vượt qua giai đoạn khó khăn.”

Tô Cẩm Tinh liếm môi, hỏi: “Vậy nên hôm nay, là Vương Gia Linh… ý tôi là phu nhân tổng giám đốc ấy, sẽ là người phụ trách việc bàn chuyện hợp tác đúng không? Dương Tuyết Duyệt có mặt không?”

“Bọn họ đều có mặt ở công ty, còn đến từ rất sớm, chắc là đặc biệt đợi chủ tịch Tiêu.”

Trong lòng Tô Cẩm Tinh đã nảy sinh một ý nghĩ, cô mỉm cười hỏi: “Xin hỏi phòng vệ sinh ở đâu?”

“Ồ, phòng vệ sinh nằm bên kia, đi thẳng từ đây đến cuối rồi rẽ phải.”

“Được rồi, cảm ơn cô.”

Suy cho cùng cô gái ở quầy lễ tân vẫn còn trẻ và non nớt.

Tô Cẩm Tinh dễ dàng vào được khu nội bộ của công ty, đây là công ty của bố cô, đương nhiên cô biết phòng vệ sinh nằm ở đâu. Cô còn biết, bên cạnh phòng vệ sinh là cầu thang bộ.

Tiêu Cận Ngôn đi lên bằng thang máy, còn cô đi thang bộ.

Văn phòng tổng giám đốc của Lưu Phấn nằm ở tầng mười sáu, lúc cô đi lên bằng thang bộ, Tiêu Cận Ngôn đã tới nơi rồi, chỉ có trợ lý đặc biệt của anh – Hạo Đặc, đợi ở bên ngoài.

Khi nhìn thấy cô, Hạo Đặc liền kinh ngạc thốt lên: “Cô Tô?”

Tô Cẩm Tinh gật đầu, nói: “Yên tâm đi, tôi không đến để phá chuyện hợp tác của các người đâu.”

Hạo Đặc ngẩn ra, sau đó vội vàng nói: “Để tôi thông báo ngay cho chủ tịch Tiêu biết ạ.”

“Không cần đâu.” Tô Cẩm Tinh cản anh ta lại: “Để tôi tự mình vào trong.”

Trong phòng làm việc vang lên giọng nói ngọt ngào, ân cần và niềm nở của Vương Gia Linh: “Cận Ngôn à, cháu đã ăn sáng chưa? Tuyết Duyệt bận rộn cả một buổi sáng để chuẩn bị bữa sáng cho cháu đấy, cháu nếm thử xem.”

Dương Tuyết Duyệt cũng lên tiếng: “Đúng đó, em đã dậy rất sớm để làm bữa sáng cho anh.”

“Cô làm sao?”

“Đúng đúng đúng, là Tuyết Duyệt tự tay làm.”

Thái độ của Tiêu Cận Ngôn rất lạnh nhạt, anh nói: “Tôi đã ăn rồi, lát nữa tôi còn có việc khác, nói chuyện chính đi.”

Vương Gia Linh bị hắt hủi, bà ta cười gằn một tiếng, trong lòng rất khó chịu, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn.

Bây giờ bà ta cũng suy nghĩ khá rõ ràng, không thể dựa vào Lưu Phấn được nữa, sớm muộn gì ông ta cũng bị Tô Cẩm Tinh lay động mà trả lại công ty cho cô.

Nếu đã như vậy, chi bằng bà ta ra tay trước để chiếm được lợi thế.

Hiện giờ ở thành phố H, chỉ có hai lựa chọn có thể cứu được công ty, một là Tiêu Cận Ngôn, hai là anh em nhà họ Lục.

Vốn dĩ lúc đầu, Lưu Phấn hi vọng Lục Đình có thể nể mặt Tô Cẩm Tinh mà giúp đỡ bọn họ giải quyết bế tắc này, nhưng ông ta đã tính sai. Kế hoạch hiện tại là chỉ có thể cầu cứu Tiêu Cận Ngôn một lần nữa.

Nếu anh thật sự có thể đồng ý, Lưu Phấn chắc chắn sẽ từ bỏ một Tô Cẩm Tinh vô dụng, quay trở lại bên cạnh bà ta.

Hiện giờ trong lòng Lưu Phấn đã nảy sinh nghi ngờ với bà ta, bà ta nhất định phải mau chóng nghĩ cách vãn hồi tình thế.

Nghĩ đi nghĩ lại
cũng chỉ có lựa chọn thứ hai “Tiêu Cận Ngôn” là có thể thử.

Vương Gia Linh thở dài một tiếng, nói: “Cận Ngôn à, cháu cũng biết chuyện của công ty nhà chú dì rồi đấy. Lúc trước là Tuyết Duyệt không hiểu chuyện khiến cháu tức giận, nên cháu mới rút vốn, dì cũng không trách cháu. Nhưng bây giờ Tuyết Duyệt đã mang thai con của cháu, ít nhiều gì cháu cũng phải giúp đỡ một chút chứ.”

Tiêu Cận Ngôn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt đảo qua phần bụng của Dương Tuyết Duyệt, nói với giọng điệu giễu cợt: “Con của tôi?”

“Đúng vậy, anh quên rồi ư? Lần trước chúng ta đã nói chuyện này ở trước mặt ông nội anh…”

“Cô có chắc là mình đã mang thai không?”

Dương Tuyết Duyệt bị anh hỏi ngược lại như vậy, bèn cứng họng đáp: “Chắc chắn.”

“Nhưng trên hồ sơ bệnh án của cô đâu có ghi như vậy.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Tôi đã biết chuyện các người đến bệnh viện tìm bác sĩ làm thụ tinh trong ống nghiệm rồi. Dì Vương à, các người chơi chiêu này trước mặt tôi chẳng thú vị gì cả.”

Lời nói dối đã bị vạch trần, sắc mặt Dương Tuyết Duyệt cũng trở nên trắng bệch, giận quá hóa thẹn, nói: “Anh điều tra em ư?”

“Dương Tuyết Duyệt, cô đã có quá nhiều tiền án. Nhà họ Tiêu chúng tôi cũng không thể tùy tiện nhận một đứa trẻ được. Cho dù cô đã mang thai, sinh đứa bé ra, tôi cũng sẽ đi làm giám định ADN, huống hồ, đêm hôm đó tôi bị cô đánh thuốc mê, hoàn toàn không phát sinh quan hệ với cô, đúng chứ?”

Dương Tuyết Duyệt trở nên hoảng loạn, nói: “Anh đã nhớ ra rồi ư? Anh không bị ngất?”

“Quả nhiên là vậy.” Tiêu Cận Ngôn ngồi một cách ung dung, thản nhiên, nói: “Đúng là tôi đã ngất đi, cũng thực sự không có ký ức gì về chuyện đó. Thuốc mê cô cho tôi uống rất nặng, khiến tôi xuất hiện một số… bất thường về thần kinh. Nhưng bây giờ nói đến những việc đó cũng không có tác dụng gì nữa, đêm đó chúng ta không phát sinh quan hệ gì hết, đứa bé trong bụng cô cũng không có thật. Hôn ước của chúng ta hủy bỏ tại đây đi.”

Sắc mặt Dương Tuyết Duyệt lập tức trở nên trắng bệch. Cô ta nhìn góc trán của Tiêu Cận Ngôn, nghi hoặc hỏi: “Vết thương trên trán anh đã lành lại rồi ư?”

“Không liên quan gì đến cô.”

“Được…” Dương Tuyết Duyệt biết sự tình đã không thể cứu vãn, bèn nói: “Anh giúp em giải quyết rắc rối lần này, em sẽ đồng ý hủy bỏ hôn ước.”

“Vẫn chưa đủ.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Lúc trước cô đã đồng ý sẽ hiến phổi cho Tiểu Tinh Tinh.”

“Anh đừng có mơ!” Dương Tuyết Duyệt kịch liệt cự tuyệt: “Cận Ngôn, anh tỉnh táo lại đi! Cô ta đã ở bên cạnh Lục Đình rồi! Trong lòng cô ta đã không có anh từ lâu rồi! Dù anh có giúp đỡ cô ta bao nhiêu, cô ta cũng sẽ không bao giờ quay lại với anh đâu!”

Giọng Tiêu Cận Ngôn vẫn hờ hững và lạnh nhạt: “Đây là chuyện của tôi, cô thực hiện lời hứa của mình, tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa của tôi, chỉ đơn giản như vậy thôi, cô tự quyết định đi.”

“Anh…”

Một tiếng “tạch” vang lên, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc được đẩy ra.

Tô Cẩm Tinh vẫn mặc chiếc váy hoa nhí rộng thùng thình của đêm qua, mái tóc đen dài như mực buông xõa trên vai cô. Cô nở nụ cười mỉm với tư thái điềm đạm, bình tĩnh: “Cảm ơn ý tốt của chủ tịch Tiêu, nhưng tôi không cần đâu.”

“Tô Cẩm Tinh, sao cô lại vào được đây?” Dương Tuyết Duyệt hằn học nghiến răng nghiến lợi: “Cô nghe nói hôm nay Cận Ngôn sẽ đến đây nên cố tình tới phá đám chúng tôi đúng không?”

Tô Cẩm Tinh từ từ bước vào, không nhanh không chậm, tư thái không kiêu ngạo cũng không tự ti, nhẹ nhàng nói: “Cô đừng nghĩ ai cũng hẹn hạ như mình, không có được thì hủy hoại. Công ty này là tâm huyết của bố tôi, tôi còn muốn bảo vệ nó hơn cô.”

Tiêu Cận Ngôn đang ngồi, còn Tô Cẩm Tinh đang đứng, cô quay đầu lại nhìn anh, dáng vẻ cao cao tại thượng: “Chủ tịch Tiêu, đã lâu không gặp. Nhưng tôi nghĩ hôm nay không phải là lúc để ôn lại chuyện cũ. Bây giờ công ty đang đối diện với khủng hoảng, tôi chỉ muốn biết, ngoài việc Dương Tuyết Duyệt hiến phổi cho tôi ra, anh còn có điều kiện nào khác không?”

Tiêu Cận Ngôn nhíu mày nhìn cô, không đáp lời.

Tô Cẩm Tinh vẫn tiếp tục kiên định nói: “Trên thương trường chúng ta không nói chuyện riêng tư cá nhân, anh có thể nói ra suy nghĩ của mình.”

Sắc mặt Tiêu Cận Ngôn thay đổi mấy lần liền, một lúc lâu sau anh mới đáp lời cô: “Em cũng muốn anh giúp ư?”

“Không phải là giúp đỡ, mà là nói chuyện hợp tác làm ăn.” Tô Cẩm Tinh nhấn mạnh: ‘Chủ tịch Tiêu, chất lượng của lô đá quý này rất tốt, nếu anh chịu rót vốn lại, tôi chắc chắn sẽ có cách khiến dự án này giúp anh kiếm được rất nhiều tiền.”

Truyện convert hay : Hồng Thiên Thần Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện