Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Em Muốn Gả Cho Anh


trước sau

Tít tít tít…

Tiếng dòng điện chói tai vang lên trong điện thoại.

Cô lấy điện thoại ra xem thì phát hiện cuộc gọi đã bị ngắt.

Có lẽ là vì anh bước vào thang máy nên tín hiệu bị gián đoạn.

Cô bấm gọi lại nhưng chỉ có giọng nữ máy móc nhắc nhở, tạm thời không liên lạc được.

“Cô Tô, ngày mai hai người phải đi à?” Má Phúc hỏi.

Tô Cẩm Tinh gật đầu đáp: “Đúng vậy má Phúc, để tôi thanh toán lương cho bác…”

“Không cần đâu, sáng hôm nay tôi bỗng nhận được tin nhắn ngân hàng, thông báo tài khoản mới nhận được mười vạn, tôi xem số tài khoản thì là tiên sinh chuyển cho, tôi còn định hỏi xem có phải tiên sinh chuyển nhầm hay không.”

Tô Cẩm Tinh vỡ lẽ: “Có lẽ anh ấy không chuyển nhầm đâu, chúng tôi đi gấp gáp nên số tiền này xem như bồi thường cho bác.”

“Ôi chao, tôi thì cần gì phải bồi thường chứ? Tôi làm việc trong nhà hai người, tiền lương đã cao hơn người khác gấp mấy lần rồi, hơn nữa cô và tiên sinh đều tốt bụng như vậy, bọn trẻ cũng ngoan ngoãn nghe lời, một người chủ như vậy dù đốt đèn lồng cũng chẳng tìm được, nên số tiền này tôi không thể nhận.”

Tô Cẩm Tinh dịu dàng nói: “Má Phúc, bác cứ cầm lấy đi, đây là ý của tiên sinh, nếu không thì bác trả thẳng cho anh ấy đi?”

Má Phúc bật cười: “Cô đang bắt nạt bà già như tôi không biết dùng điện thoại chuyển tiền sao?”

Tô Cẩm Tinh cũng cười đáp: “Má Phúc, bác giúp tôi một chuyện được không?”

“Được thôi, cô cứ nói đi.”

“Bác hãy giúp tôi thu dọn đồ đạc của Viên Nguyệt, ngày mai đi quá gấp gáp nên tôi sợ mình sơ ý, quên thứ gì đó.”

Má Phúc vừa nói vừa đặt Viên Nguyệt vào lòng cô, rồi tự đi vào phòng trẻ em, sau đó xắn tay áo chuẩn bị làm việc: “Cô cứ ngồi nghỉ đi, để tôi thu dọn giúp cô, cô đó, làm gì có sơ ý, rõ ràng cô là người cẩn thận nhất, người đã sắp đi rồi còn nghĩ đến cảm nhận của tôi, chẳng phải cô đang luyến tiếc bà già này, nên muốn trò chuyện với tôi sao…”

Cô thật sự có chút luyến tiếc.

Mặc kệ là má Phúc trước đây hay má Phúc bây giờ.

Trong sáu năm ngắn ngủi, cô đã trải qua quá nhiều ly biệt, mấy lần trước đều quá đột ngột, lần này trong lòng đã hơi chuẩn bị nhưng vẫn có chút đa sầu đa cảm.

Má Phúc cười ha hả, nhưng tay chân lại rất nhanh nhẹn: “Cô Tô, cô đừng lo cho tôi, sau khi hai người rời đi tôi cũng sẽ tìm một người chủ khác, trước khi gặp hai người tôi cũng từng như vậy rồi, nên đã sớm thích nghi với chuyện này.”

“… Ừm.”

Cô có thể nghe ra giọng nói hơi nức nở của má Phúc.

Nhưng cô không định vạch trần.

Sau khi thu dọn đồ đạc của Viên Nguyệt, sắc trời đã dần tối xuống, Tiểu Dương cũng được Tiểu Chu thuận lợi đón về nhà.

“Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá!” Tiểu Dương vẫn hồn nhiên chẳng hề hay biết, ôm chầm lấy cô, rồi lại ôm má Phúc, sau đó lại tới phòng trẻ em nhìn em gái, miệng còn lẩm bẩm phải đi làm bài tập, để ngày mai thầy kiểm tra.

Tô Cẩm Tinh gọi Tiểu Chu lại: “Khi nào tiên sinh sẽ về?”

“À, tiên sinh bảo tôi chuyển lời với cô, tối nay nhất định phải đợi anh ấy.” Tiểu Chu khẽ thở dài nói: “Cô Tô, cô qua bên đó rồi nhất định phải đối tốt với tiên sinh đấy.”

Tô Cẩm Tinh cười đáp: “Tất nhiên là tôi sẽ đối tốt với anh ấy rồi, sao anh lại đột ngột nói như vậy? Anh sợ tôi luyến tiếc công ty trong nước nên lén chạy về đây à?”

Tiểu Chu cười nhẹ nhõm: “Không có, tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, chứ không có ý gì khác. Vậy tôi đi trước đây, sáng mai tôi sẽ đợi cô ở dưới lầu.”

“Được, làm phiền anh rồi.”

Tiên sinh đã căn dặn, cô nhất định phải đợi anh.

Tô Cẩm Tinh dỗ hai cục cưng ngủ, rồi ở trong phòng ngủ đợi anh.

Nhưng cô đợi đến mười hai giờ đêm, khi bầu trời đầy sao vẫn chưa thấy anh về.

Cô đã gọi cho anh nhưng vẫn không thể nào liên lạc được.

Mới đầu cô còn hơi điềm tĩnh, nhưng càng về khuya, ý thức cô cũng dần mơ hồ, rồi chìm vào giấc ngủ nông.

Đúng lúc này, cô bỗng nghe thấy tiếng vang khe khẽ ở bên tai, hình như là ở cửa sổ.

Cộp!

Lại một tiếng nữa.

Tô Cẩm Tinh đi tới bên cửa sổ xem thử, rồi nhận ra có người đang ném đá vào cửa sổ kính, cục đá rất nhỏ, nên âm thanh cũng cực kỳ nhỏ, vừa đủ để cô nghe thấy.

Cô nhìn xuống bên dưới, bây giờ cô mới phát hiện anh đang đứng dưới lầu, bên cạnh là chiếc mô tô của anh.

Đèn đường trong tiểu khu mờ ảo, chiếu lên người anh như phủ thêm vầng sáng ấm áp cho anh.

Không ngờ đến giờ cô mới phát hiện ra, lúc anh cười lại đẹp trai như vậy.

Anh ngửa đầu khẽ cười: “Tiểu Tinh Tinh, em xuống đây.”

Tô Cẩm Tinh liếm môi: “Bây giờ đã khuya lắm rồi, chẳng phải ngày mai chúng ta còn phải ra sân bay sao?”

Anh không giải thích mà vẫy tay với cô: “Em mau xuống đây.”

“Em…”

“Mau lên…”

Cô không do dự nữa mà mặc thêm áo khoác, rồi mau chóng xuống lầu, lao thẳng vào lòng anh.

Anh ôm cô bằng một tay: “Em đã đợi anh lâu lắm rồi đúng không?”

“Cũng có một chút.” Tô Cẩm Tinh khẽ nói: “Anh có chuyện gì không thể về nhà rồi nói, mà cứ khăng khăng
nói ở bên ngoài thế?”

“Chúng ta đi thôi, em cứ lên xe trước đi.”

Tiên sinh hơi cúi người, nhanh chóng ôm eo cô bế lên rồi đặt cô ngồi xuống mô tô một cách vững vàng, sau đó anh cũng dạng chân ngồi lên, ôm lấy cô từ phía sau rồi khởi động xe.

Tô Cẩm Tinh sợ hết hồn: “Cánh tay anh vẫn đang bị thương đấy, sao anh có thể lái mô tô chứ?”

“Không sao.”

“Không sao cái gì, anh không thể ngoan ngoãn nghe lời em mà dưỡng thương à?”

Tiên sinh gác cằm lên bả vai cô, cười hì hì: “Cẩm Tinh, hôm nay anh rất vui, em đừng giận nữa được không?”

“Em không giận, em chỉ đang đau lòng thay anh.”

“Em càng đau lòng thì anh càng vui.”

“Chẳng lẽ vì muốn em đau lòng mà anh thật sự có thể làm đại hiệp bị cụt một tay? Sau này khi con trai và con gái cùng muốn ôm cũng chỉ có thể ôm một đứa.”

“Không đâu, hôm nay anh đã đi bệnh viện để bó lại cánh tay rồi, không riêng gì con trai con gái, dù em muốn ôm anh, anh cũng có thể ôm được hết.”

Tô Cẩm Tinh nghiêng người sờ tay áo anh, rất cứng, quả nhiên anh đã bó thạch cao rồi.

Cô hơi thở phào nhẹ nhõm hỏi: “Anh định chở em đi đâu?”

“À, bí mật.”

“Anh chở em đi ngắm sao à?” Tô Cẩm Tinh ngửa đầu nhìn bầu trời: “Cũng đúng, ngày mai chúng ta đã lên máy bay rồi, sau này chỉ có thể ngắm những vì sao ở Tây Bán Cầu, khác hẳn bầu trời sao trong nước chúng ta.”

Tiếng động cơ ầm ầm, anh lái xe bằng một tay nói: “Tiểu Tinh Tinh, mau ôm chặt anh.”

Tô Cẩm Tinh nghe vậy thì xoay người hai tay ôm lấy eo anh, cả người vùi vào lòng anh: “Ở đây cũng có thể ngắm sao mà, cần gì phải đi lên núi Vân Đài chứ?”

Vù…

Xe lao về phía trước như một mũi tên.

Anh lái xe rất ổn định, nhưng hình như lúc lái xe mô tô anh đã được giải phong ấn, nên lái rất hung hăng tùy ý, gió thổi vù vù bên tai, hoàn toàn không thể nghe thấy âm thanh ở xung quanh, mà chỉ có tiếng tim đập ổn định lại mạnh mẽ truyền tới từ lồng ngực anh.

“Tiểu Tinh Tinh, sau này anh có thể gọi em như vậy được không?”

“Hả? Anh nói cái gì? Em nghe không rõ…”

“Không có gì, em mau ôm chặt đi.”

Rồi anh tăng tốc, cô càng ôm chặt anh theo bản năng, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, xe mới từ từ ngừng lại.

“Tiểu Tinh Tinh?” Anh chống hai chân xuống đất, để ổn định thân xe, rồi tay phải kéo cô ra khỏi ngực mình, áp sát mặt nhìn cô: “Em sợ rồi à?”

Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “… Em không sợ, anh sẽ không làm em bị thương.”

Anh khẽ cười hỏi: “Em tin tưởng anh đến thế cơ à?”

“Vâng.” Cô trịnh trọng gật đầu: “Em tin anh.”

Vẻ mặt anh thay đổi mấy lần, từ dịu dàng đến kiên định rồi như trút được gánh nặng: “Cuối cùng anh cũng đợi được ngày này rồi.”

Anh chỉ về phía trước nói: “Tiểu Tinh Tinh, em nhìn xem, tuyết kìa.”

Tô Cẩm Tinh quay đầu nhìn, rồi cả người ngây ngốc tại chỗ.

Xung quanh tối om như mực, chỉ có đèn xe mô tô chiếu sáng khu vực ở phía trước.

Trước mặt là một cây đại thụ với những bông hoa trắng tinh đang nở rộ.

Thân cây tối đen, hoàn toàn không nhìn thấy rõ.

Từ góc độ của cô nhìn qua đó như ráng mây trắng tinh lơ lững giữa không trung.

Một làn gió thổi qua, cánh hoa trắng tinh bay lả tả xuống đất, cảnh tượng cực kỳ giống tuyết phủ khắp trời, rơi xuống mặt mũi cô.

Trong không khí luôn thoang thoảng mùi thơm man mát, nhàn nhạt, như có như không, nhưng lại khiến trái tim con người trở nên bình yên một cách vô cớ.

Giọng nói dịu dàng của anh vang lên bên tai: “… Anh đã tìm thấy tuyết ở thành phố H rồi, đẹp không?”

“Đẹp lắm… đây là hoa gì vậy?”

“Malus halliana.” Anh khẽ đáp: “Loài hoa này vốn chỉ mọc ở phương Bắc, nhưng không biết tại sao ở thành phố H cũng có một cây, hơn nữa còn nở đẹp như vậy. Tiểu Tinh Tinh, anh đã làm được nguyện vọng cuối cùng của em rồi.”

“… Ừm.” Cô khẽ gật đầu, hơi nghẹn ngào.

“Vậy em… lúc trước ở trên vòng đu quay em đã nói…”

Một giây sau, Tô Cẩm Tinh đã nhào tới, chủ động hôn lên môi anh.

Cô vừa chạm vào đã tách ra.

“Em đồng ý.” Lúc cô cười, khóe mắt bỗng chảy nước mắt: “Em muốn gả cho anh.”

Truyện convert hay : Bất Diệt Võ Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện