Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Em Phải Đổi Lại Cách Xưng Hô Rồi, Cô Tô


trước sau

Anh sợ đánh thức cô gái ở trong lòng, nên cẩn thận từng li từng tí đặt cô ngồi dựa vào gốc cây, tỉ mỉ đắp áo lên cho cô rồi mới lặng lẽ đi qua một bên nghe điện thoại.

“Chú Hình, cháu xin lỗi.”

“Bây giờ cháu quay về đi, chú đang ở biệt thự bên bờ biển đợi cháu.”

“Không ạ.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Chú Hình, thật sự cảm ơn chú mấy năm nay đã giúp đỡ dìu dắt cháu, nhưng… cháu muốn tự bước đi trên con đường của riêng mình.”

“Nhưng cháu đã chọn một con đường ngu xuẩn nhất.” Ông cụ Hình lên án kịch liệt: “Chú đã sớm nói với cháu rồi, dịu dàng của phụ nữ là bia mộ của anh hùng, sao cháu lại không nghe chứ? Chân của chú là một ví dụ điển hình. Chú bảo cháu trả lại cho chú một cánh tay chính là cho cháu nếm thử cảm giác tay chân bị phế, nhưng tại sao cháu vẫn u mê không tỉnh?”

Tiêu Cận Ngôn nhìn cánh tay trái bị bó bột của mình rồi khẽ cười: “Không sao, phế thì phế thôi.”

“Nhưng cháu có thể chịu đựng cả đời chỉ sống có một cánh tay không hả? Cháu làm gì cũng sẽ bất tiện, đi tới đâu cũng sẽ có người nhìn cháu bằng ánh mắt khác thường, nếu Tô Cẩm Tinh đó bỏ rơi cháu, thậm chí ngay cả lý do để sống cháu cũng không có.”

“Cô ấy sẽ không như thế.”

“Người còn trẻ thì đừng nói lời kiêu ngạo như thế, trước đây cũng từng có một người phụ nữ nói với chú rằng, nếu chú vì bà ta mà cắt một chân thì cả đời này bà ta sẽ làm cây gậy cho chú, chú đã tin tưởng, nhưng cuối cùng lại đổi lấy sự phản bội từ đầu đến cuối của bà ta.”

“Chú Hình.” Giọng nói của Tiêu Cận Ngôn dần trở nên lạnh lẽo: “Từ ngày đầu tiên chúng ta quen nhau, chú đã kể chuyện này cho cháu nghe rồi. Lúc đó cháu đã tin tưởng chẳng hề nghi ngờ, nên đã tràn đầy thù hận với Tiểu Tinh Tinh, sau đó cháu mới hiểu rõ, cháu vốn không phải người tàn nhẫn như thế, cháu chỉ bị tẩy não, là do chú liên tục lặp lại câu chuyện này với cháu, từng bước dẫn dắt cháu để trong đầu cháu chỉ còn lại hai thứ là thù hận và sự nghiệp, thậm chí ngay cả người mình yêu nhất cũng không tin tưởng, mà thẳng thừng tổn thương cô ấy.”

Tiếng hít thở ban đầu của ông cụ Hình ngày càng trở nên dồn dập: “Cháu đang trách chú đúng không?”

“Cháu không có, cũng chẳng muốn làm thế.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Dù gì trong lòng cháu cũng biết rõ, chú Hình cũng thật sự có ơn với cháu. Nhưng chú Hình, cháu thật sự đã tổn thương cô ấy, cả đời này người cháu không muốn tổn thương nhất chính là cô ấy, cháu chỉ muốn dùng quãng đời còn đại để bù đắp cho cô ấy.”

Ông cụ Hình nghiến răng nghiến lợi nói: “Ban đầu chú không nên đồng ý cho cháu đi khám bác sĩ tâm lý. Nếu không có bác sĩ tâm lý đó, cháu sẽ không biến thành bộ dạng này, mà cháu vẫn sẽ là Tiêu Cận Ngôn lạnh lùng, làm việc với hiệu suất cao như lúc trước.”

“Tiêu Cận Ngôn đó chỉ là công cụ do chú đào tạo, dùng để tiếp quản sự nghiệp thay chú, hoàn toàn là công cụ người hoàn hảo.”

“Cận Ngôn, cháu đừng mắc thêm lỗi lầm nữa.”

“Tổn thương, đánh mất cô ấy mới là lỗi lầm lớn nhất trong cuộc đời cháu.” Tiêu Cận Ngôn khẽ cười nói: “Chú Hình, chú tha cho tụi cháu đi, cháu sẽ mãi mãi nhớ đến đại ân đại đức của chú…”

Rồi anh cúp máy, tiện tay ném thẳng điện thoại xuống hồ nước ở gần đó.

Tỏm, bọt nước cũng không lớn lắm.

Nhưng Tiêu Cận Ngôn lại như trút được gánh nặng, như thể toàn bộ quá khứ đều chìm xuống đáy hồ cùng chiếc điện thoại này, chẳng bao giờ lục lại lần nữa.

Lúc anh quay về, Tô Cẩm Tinh đã tỉnh dậy, nhưng hình như cô ngủ đến mức hơi mơ màng, nên ngơ ngác ngồi tại chỗ đợi anh.

Anh đi qua đó rồi ngồi xuống cạnh cô, sau đó ôm cô bằng một tay: “Sao em lại dậy rồi?”

“Bây giờ đã mấy giờ rồi?”

“Có lẽ là bốn giờ rồi.”

“Điện thoại anh đâu?”

“Có lẽ lúc nãy anh đã lái xe quá nhanh, không biết đã rơi ở đâu rồi.”

Tô Cẩm Tinh nhíu mày nói: “Sau này anh không được làm thế nữa, thật sự rất nguy hiểm.”

“Ừm, anh sẽ nghe lời em, bà Tiêu.”

“Anh gọi em là gì?”

“Bà Tiêu.”

Tô Cẩm Tinh thoải mái tựa đầu lên bả vai anh, ngắm nhìn bầu trời đầy sao khẽ nói: “Không ngờ đi một vòng lớn như vậy, em vẫn là bà Tiêu, có lẽ kiếp trước em đã nợ rất nhiều tiền của nhà họ Tiêu các anh, nên kiếp này tới trả nợ, dù làm thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi lòng bàn tay của nhà họ Tiêu.”

“… Ừm.”

“Tiên sinh, bây giờ anh có thể nói cho em biết tên thật của anh được chưa? Em đã gả cho anh rồi, nhưng vẫn chưa biết chồng mình tên gì, nên cảm thấy hơi kỳ kỳ.”

“Em cứ gọi là tiên sinh không được à?”

“Được chứ, nhưng sau này đi qua bên đó, rồi làm quen hàng xóm mới, lỡ người ta hỏi tới, em lại chẳng biết phải trả lời thế nào, như vậy chẳng phải sẽ rất lúng túng à?”

“… Hình như cũng có một tý.”

“Vậy… anh tên gì?”

“… Anh không có tên.”

Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chẳng hề hoài nghi, ngược lại còn tràn đầy đau lòng: “Em biết rồi, có lẽ lúc anh rời xa bố mẹ vẫn còn quá nhỏ, nên bọn họ chưa kịp đặt
tên cho anh đúng không? Cũng đúng, ngay cả Tiêu Cận Ngôn cũng không biết anh ta còn có một anh trai sinh đôi, chắc chắn là anh đã rời khỏi nhà Tiêu từ rất sớm, bác trai và bác gái Tiêu cũng chưa từng nhắc tới… Haizz, có phải lúc anh vừa chào đời ở bệnh viện đã bị người khác bế đi rồi không? Ngay cả bác trai và bác gái Tiêu cũng không biết đến sự tồn tại của anh?”

Tiêu Cận Ngôn đáp lại qua loa.

Tô Cẩm Tinh vỗ trán nói: “Em nói rồi mà, bác trai và bác gái Tiêu là người lương thiện như vậy, sao có thể bỏ rơi con mình chứ? Có lẽ bọn họ đã gặp người xấu trong bệnh viện, rồi mang anh đi… Bỏ đi, sau này chúng ta đừng nghĩ đến ký ức không tốt đẹp này nữa.”

Nghe cô lải nhải một hơi dài, hơn nữa còn phải đáp lại một cách logic, nên Tiêu Cận Ngôn chỉ có thể cười cho qua chuyện.

Cứ để cô nghĩ là thế cũng rất tốt.

“Nhưng tiên sinh, con người đều phải có tên. Lúc anh mua vé máy bay đã dùng tên gì?”

“Tiêu… Cận Ngôn.”

Tô Cẩm Tinh sửng sốt: “Ai cơ?”

Anh giải thích: “Nếu viết tên bằng tiếng anh thì giống như nhau nhưng… ý nghĩa tên khác nhau.”

Cô nhất thời không còn gì để nói, vậy là cô đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn gả cho Tiêu Cận Ngôn?

Sau này ra nước ngoài rồi, mọi người đều nói bằng tiếng anh, cũng chẳng có ai biết chữ Hán.

“Em không thích tên này à?”

“Cũng không phải không thích.” Tô Cẩm Tinh nói: “Chỉ là… em cảm thấy hơi kỳ lạ, tên tiếng anh của anh và anh ta giống hệt nhau.”

“… Vậy em cứ gọi anh là tiên sinh là được, hay là em đặt một cái tên khác giúp anh đi?”

Tô Cẩm Tinh nhất thời tỉnh táo: “Em đặt tên cho anh sao?”

“Ừm, em cứ đặt đi.”

Tô Cẩm Tinh chống cằm, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vậy… tên là Tiêu Vân Hồi, được không?”

“Hồi nào?”

“Hồi trong về nhà.” Tô Cẩm Tinh đáp.

Anh cười nói: “Bà Tiêu, em đang biến tướng thúc giục chồng em mau về nhà sớm với em à?”

Tô Cẩm Tinh phản bác: “Em không có, em là sợ sau này Tiểu Dương và Viên Nguyệt đi học rồi, thầy giáo bảo viết tên bố mẹ, tên của em đã không dễ viết rồi nên phải đổi tên bố sao cho dễ viết đúng không? Tên ‘Hồi’ dễ viết biết bao, chắc chắc tụi trẻ sẽ học rất nhanh.”

Tiêu Cận Ngôn dở khóc dở cười: “Vậy tại sao em không đặt là ‘Tiêu Vân Nhất’?”

Hình như Tô Cẩm Tinh thật sự rất nghiêm túc ngẫm nghĩ: “À… cũng không phải không được. Nhưng em cảm thấy chữ ‘Hồi’ dễ nghe hơn một tý, hồi nhỏ em cực kỳ thích đọc tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, đến giờ em vẫn còn nhớ rất rõ, chiêu thức cuối cùng trong Hàng Long Thập Bát Chưởng của Quách Tĩnh có tên là ‘Kháng Long Hữu Hối’.”

“Đó là ‘hối’ chứ không phải là ‘hồi’.”

“Em biết rồi, nhưng động tác chiêu đó cực kỳ thú vị, rõ ràng đã xuất chiêu rồi, nhưng cuối cùng lại thu về. Cũng giống như tình yêu anh dành cho em, như muốn vươn tay ra để chạm vào, nhưng lại thu tay về.”

Lúc nói, cô luôn ngắm nhìn bầu trời sao ở trên cao, ánh mắt xa xăm.

Tiêu Cận Ngôn cũng ngắm nhìn, đồng thời cũng đang nghiền ngẫm câu nói này của cô.

Kháng Long Hữu Hối.

Là có hối hận.

Trước đây khi Tiểu Tinh Tinh còn đọc sách, cô học môn ngữ văn cực kỳ giỏi, thường thi đứng đầu lớp, được thông báo biểu dương. Có lẽ nhà nghệ thuật đều như thế, dù là nghệ thuật chữ viết hay nghệ thuật thiết kế cũng thông thạo.

Mặc dù không chú ý, nhưng ngụ ý cô đặt tên lại dồn hết tâm tư của mình vào đó.

Tiêu Cận Ngôn tiu nghỉu thở dài: “Được, vậy sau này anh sẽ tên là Tiêu Vân Hồi.”

“Vâng, Vân Hồi.”

“Không đúng, em gọi lại lần nữa.”

“Tiêu Vân Hồi.”

“Vẫn không đúng.”

“Vậy… tiên sinh.”

Tiêu Cận Ngôn cúi đầu, khẽ dạy cô ở bên tai: “Kể từ tối nay, em phải đổi lại cách xưng hô rồi, cô Tô.”

Tô Cẩm Tinh chợt phản ứng lại, vừa cảm thấy buồn cười cũng vừa xấu hổ đỏ mặt, cô mở miệng, ấp úng nửa ngày mới rặn ra được hai chữ: “… Ông xã.”

“Ừm.” Anh hài lòng thở dài, rồi gõ mũi cô: “Sau này em phải nhớ kỹ, không được quên nữa.”

“Em biết rồi tiên sinh Tiêu Vân Hồi, anh hơi dài dòng, ôi…”

Truyện convert hay : Muôn Đời Mạnh Nhất Tông

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện