Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Đây Là Vợ Tôi, Star


trước sau

Còn chưa vào cửa đã chợt nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ông nội Tiêu.

Ngoài ra còn có một giọng nữ trung niên, rất nhẹ nhàng.

Bác Lâm đi vào phía sau bọn họ, thấp giọng nhắc nhở: “Phải rồi cậu chủ, bạn của cậu và vợ cùng nhau đến thăm bệnh, đến sớm hơn cậu một chút.”

“Bạn?”

“Vâng, lại còn là một người da đen, nói là bạn của cậu. Còn đem rất nhiều mỹ phẩm chăm sóc da địa phương cho ông chủ nữa chứ.”

Tô Cẩm Tinh cũng thoáng hoang mang, Tiêu Cận Ngôn có bạn da đen từ khi nào thế?

Nhưng cũng có thể, từ khi cô kết hôn lúc trước đến hiện giờ đã ly hôn, bản thân cô hầu như không tham gia vào các mối quan hệ xã hội của anh, hầu như tất cả bạn bè của Tiêu Cận Ngôn mà cô biết đều là bạn học trong trường.

Bạn bè sau khi đi làm việc, chỉ sợ Dương Tuyết Duyệt cũng biết nhiều hơn cả cô.

Trên ghế sô pha trong phòng khách, ông cụ Tiêu đang ngồi ở ghế chính, đối diện với ông là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, nhưng nước da của anh ta không quá ngăm đen, ít nhất thì nó khác với những người bản địa Châu Phi da đen nhẻm thường thấy ở trên TV. Nước da của anh ta ngược lại trông giống màu nâu của vùng Trung Đông hơn.

Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ châu Á mặc sườn xám, khuôn mặt xinh đẹp và khí chất tao nhã, tóc xõa thẳng xuống thắt lưng, chiếc sườn xám màu trắng như trăng phách họa nên vòng eo vô cùng thướt tha của cô ta. Ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng khá tốt.

Tay bị anh nắm hơi chặt, nhẹ nhàng dắt đi vào phòng khách: “Hi, Alexander.”

Alexander nhìn về phía phát ra âm thanh, trực tiếp lộ ra hàm răng trắng bóng, đi tới ôm lấy Tiêu Cận Ngôn: “TING, xin chào.”

Tiếng Trung của anh ta vô cùng sứt sẹo, rõ ràng là mới học, vẫn còn hơi nóng miệng.

Tiêu Cận Ngôn nghe thế thì tức cười, dùng tiếng Anh trao đổi với anh ta: “Anh học biết tiếng Trung nhanh quá vậy? Còn có thể nói chuyện phiếm với ông nội tôi luôn rồi à?”

Alexander rõ ràng cũng rất xấu hổ khi nói tiếng Trung, nghe thấy Tiêu Cận Ngôn nói tiếng Anh thì như được đại xá, bắt đầu nói tiếng Anh lưu loát: “Tiếng Trung khó quá, tôi học thế nào cũng không biết, cho nên đã mang theo phiên dịch.”

Tiêu Cận Ngôn nghiêng đầu nhìn người phụ nữ châu Á đang ngồi trên ghế sô pha, người phụ nữ mỉm cười gật đầu với anh, coi như một lời chào.

Thấy Tô Cẩm Tinh bên cạnh anh, Alexander tò mò quan sát: “TING, đây có phải là vợ mới cưới của anh không? Nghe nói cuối tuần trước các anh vừa tổ chức đám cưới. Lời chúc phúc của tôi đến muộn rồi phải không?”

Alexander đã nhầm cô với Ngô Mẫn Mẫn rồi.

Người sẽ kết hôn với Tiêu Cận Ngôn vào cuối tuần trước phải là cô ta mới đúng.

Tô Cẩm Tinh nhìn Tiêu Cận Ngôn, lựa chọn im lặng.

Trước mặt ông cụ Tiêu, cô phải diễn kịch, xem Tiêu Cận Ngôn nói như thế nào rồi cô phối hợp là được rồi.

Tiêu Cận Ngôn cũng không phủ nhận, chỉ đặt nhẹ cẳng tay sau eo cô, cử chỉ vô cùng thân thiết và đầy chiếm hữu, nhưng giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: “Giới thiệu với anh một chút, đây là vợ tôi, STAR.”

“Oa, cái tên đẹp làm sao!”

Tô Cẩm Tinh cười khẽ: “Cảm ơn.”

Alexander vỗ vai Tiêu Cận Ngôn, tấm tắc: “TING, chẳng trách đến bây giờ anh mới kết hôn, hóa ra là do ánh mắt của anh quá cao. Một mỹ nhân như vợ của anh rất đáng để anh chờ đợi. Hơn nữa hai người các anh trông thật sự cực kỳ cực kỳ xứng đôi!”

Khi nói đến “cực kỳ”, anh ta sử dụng hơn mười chữ “very” liên tiếp, giọng điệu và hành động cũng phóng đại có phần dễ thương.

Tiêu Cận Ngôn cười cười, nửa thật nửa giả nói: “Đúng đó, theo đuổi đã lâu rồi.”

Alexander gật đầu thật mạnh: “Xứng đáng.”

“Đúng, xứng đáng.”

“Anh biết đấy, bao nhiêu người chẳng có phúc khí được như anh đâu. Những cô gái xinh đẹp luôn đáng được đối xử dịu dàng.”

“Ừ.”

Đang nói chuyện thì bác Lâm từ ngoài cửa đi vào, mỗi tay dắt một đứa bé. Hai đứa nhỏ cũng nhìn ra dường như bố mẹ có việc nên ngoan ngoãn đi theo bác Lâm vào phòng đồ chơi.

Alexander quay lưng về phía họ nên không nhìn thấy đứa trẻ, ánh mắt anh ta luôn liên tục đảo qua đảo lại giữa Tiêu Cận Ngôn và Tô Cẩm Tinh, như thể đang tìm tòi nghiên cứu điều gì đó.

Tô Cẩm Tinh bị anh ta nhìn đến nỗi có hơi không được tự nhiên, ho nhẹ hai tiếng để giảm bớt sự ngượng ngùng.

Alexander cũng là một người thông minh, sau khi nhận thấy được sự khó chịu của cô thì lập tức dời tầm mắt đi, còn mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi với cô.

Tiêu Cận Ngôn cũng thấy, quay đầu thấp giọng hỏi cô: “Hay là em đi lên trên lầu với các con đi?”

Tô Cẩm Tinh nhíu mày, cũng thấp giọng hỏi: “Người bạn này của anh sao cứ nhìn tôi hoài vậy?”

“Khụ khụ.” Tiêu Cận Ngôn có chút xấu hổ nhìn đi chỗ khác: “Thật ra không phải là bạn, mà là đối tác.”

“Gì?”

“Hẳn là em biết gần đây tôi đang thảo luận về việc
hợp tác với một nhà buôn đá quý thô lớn nhất ở châu Phi. Anh ta là người có quan niệm gia đình rất nặng. Anh ta yêu cầu tôi phải có thân phận đã kết hôn thì mới có thể đồng ý. Cũng chính vì vậy nên tôi mới đi hẹn hò với Ngô Mẫn Mẫn.”

Tô Cẩm Tinh nghe xong chỉ cảm thấy đầu óc đầy dấu chấm hỏi, tư tưởng của người châu Phi truyền thống từ bao giờ vậy?

Còn điều nữa là…

“Anh muốn lũng đoạn tất cả các con đường đá quý thô trong nước?”

“Không còn cách nào khác, thói đời này chính là như vậy, chỉ có lũng đoạn mới có lợi nhuận kếch xù.”

“Vậy thì anh có biết rằng còn có một bộ luật được gọi là “Luật chống lũng đoạn” không?”

“Biết, nhưng có thể làm gì chứ? Cũng không phải sau khi tôi lấy được đá thô thì tích trữ. Nếu những nhà châu báu khác cần chúng, họ có thể mua đá quý thô mà họ cần từ tôi.”

“Sau đó thì sao, tăng giá bán ra?”

“Nếu không kiếm tiền thì tại sao tôi phải bán cho họ? Tôi điều hành một công ty trang sức, không phải công ty hậu cần. Mang đá quý về từ châu Phi cũng có phí tổn.”

Tô Cẩm Tinh vô cùng không đồng ý với cách làm của anh: “Anh làm như vậy sẽ khiến nhiều công ty nhỏ không thể tồn tại, chẳng hạn như tôi."

“Tiểu Tinh Tinh, trên thương trường chỉ nói lợi ích, không nói đạo nghĩa.”

“Trước đây anh không như vậy.” Tô Cẩm Tinh cau mày nói: “Trước đây lúc tôi quen biết anh, anh còn dạy tôi phải “hợp tác cùng có lợi”, cần “trăm nhà cùng phát triển mới thể phồn vinh”. Tại sao hiện giờ trong mắt anh chỉ có lợi ích, không quan tâm đến những điều này nữa rồi?"

Tiêu Cận Ngôn dường như sững sờ.

Đúng vậy, trong quá khứ, triết lý kinh doanh của anh luôn là sự kết hợp giữa chiều dọc và chiều ngang. Trong ba năm gần đây, đặc biệt là trên chuyện mua đá quý thô, tư duy của anh luôn muốn tối đa hóa lợi nhuận, có thể không từ thủ đoạn.

Kể từ khi chú Hình giao toàn bộ sản nghiệp của ông ta cho anhlo liệu, tư tưởng của anh dường như đã thay đổi trong lúc vô tri vô giác.

Anh nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu nhà họ Tô có nhu cầu, tôi có thể bán cho em một ít với giá gốc, hoặc trực tiếp tặng cho em một đợt, tự em chọn.”

“Này, hai vợ chồng mới cưới đang thì thầm cái gì đó, không thể để cho mọi người chúng ta đều nghe một chút ư?” Alexander cười lớn cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: “Tôi đến Trung Quốc chuyến này có nghe nói đồ ăn Trung Quốc rất ngon. Khi nào thì có thể dẫn tôi đi nếm thử đây?"

Tiêu Cận Ngôn nghe vậy thì nói: “Đêm nay là được. Đi thôi, tôi đưa anh đến một nhà hàng Trung chính thống nhất ở thành phố H…”

“Đi nhà hàng Trung làm gì!” Ông cụ Tiêu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mấy người nói tiếng Anh bô bô tôi nghe không hiểu, nhưng cái câu đồ ăn Trung Quốc thì tôi nghe là hiểu liền. Nhà hàng bên ngoài có gì ăn được đâu? Nào có bằng đồ ăn của nhà làm chứ?"

Tiêu Cận Ngôn nghĩ nghĩ thì thấy cũng đúng. Khách cũng đã đến nhà, cũng chẳng có lý gì lại để cho người ta ra khỏi nhà. Alexander chú trọng gia đình nhất, ăn ở nhà nói không chừng anh ta càng thích hơn.

Vì vậy, anh nói: “Được rồi, ăn ở nhà đi. Tôi đi nói với đầu bếp một tiếng.”

“Hôm nay đầu bếp nghỉ phép!” Bác Lâm thu xếp cho hai đứa trẻ xong, vừa xuống lầu vừa nói: “Ông chủ, ông quên rồi sao? Mấy ngày nay ông nằm viện nên đầu bếp cũng về nhà rồi, vẫn chưa trở về đâu!"

Ông cụ Tiêu chợt nhớ ra: “Đúng, sao tôi lại quên mất chuyện này chứ. Vậy phải làm sao đây, lão Lâm, không phải ông cũng biết nấu ăn à? Ông bộc lộ tài năng cho mọi người xem đi chứ?”

Bác Lâm liên tục xua tay: “Công phu mèo cào này của tôi thì làm sao có thể bêu xấu trước mặt bạn bè ngoại quốc chứ? Hơn nữa không phải nhà chúng ta có sẵn một đầu bếp lớn ư?”

Nói rồi, bác ấy nhìn về phía Tô Cẩm Tinh một cách từ ái.

Truyện convert hay : Nông Gia Tiểu Phúc Nữ

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện