Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Anh Ta Là Một Kẻ Bỏ Đi!


trước sau

Tô Cẩm Tinh đang chờ đợi giây phút này.

Tổng giám đốc Vương hôm nay mang theo quá nhiều người, một mình cô không thể đối phó hết, hơn nữa phòng bệnh này chỉ có đúng một cửa ra vào, cửa sổ cũng không có, cô không thể chạy trốn được.

Nếu cô muốn rời khỏi đây một cách an toàn, chỉ có một con đường duy nhất là không chế Tổng giám đốc Vương này.

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ông ra!”

Mũi dao chạm vào da thịt truyền đến một cơn nhói buốt, Tổng giám đốc Vương không dám manh động.

Ông ta từ từ buông tay đang ôm lấy cô ra, cười gượng hai tiếng: “Cô Tô, cô làm gì vậy? Có gì thì từ từ nói.”

Tô Cẩm Tinh ngước mắt lên nhìn khoảng hơn chục người đàn ông vạm vỡ khác trong phòng rồi nghiêm nghị nói: “Bảo bọn họ đi ra ngoài, sau đó chúng ta nói chuyện."

“Như vậy không được… ah !!”

“Nhanh lên!”

Tô Cẩm Tinh dùng sức, mũi dao trực tiếp cắt qua da trên cổ Tổng giám đốc Vương, máu khẽ rỉ ra.

Người ở trong phòng bệnh không nghĩ tới cô sẽ làm thật, lúc này đều cảm thấy vô cùng khẩn trương.

Tô Cẩm Tinh thấp giọng: “Tổng giám đốc Vương, tôi không có nhiều kiên nhẫn để nói nhảm với ông.”

“Cô Tô, cô không cần phải làm như vậy chứ! Cho dù gϊếŧ tôi, cô cũng phải trả giá! Cái mạng rẻ rúm của tôi không đáng để cô ra tay đâu…”

“Tôi bị ung thư.” Tô Cẩm Tinh nói: “Tổng giám đốc Vương không cần kiểm tra, tôi sắp chết rồi, vì vậy ông không dọa được tôi đâu.”

Nói xong cô làm bộ đâm mũi dao vào trong.

Sắc mặt Tổng giám đốc Vương tái nhợt, vội vàng nói: “Đi ra ngoài … Đi ra ngoài! Không nghe thấy cô Tô nói gì sao? Tất cả đi ra ngoài!”

Hơn một chục người đàn ông mặc đồ đen không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi ra khỏi phòng bệnh trước.

Lưu Phấn cũng bị hành động của Tô Cẩm Tinh dọa sợ, mãi vẫn chưa định thần lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Tô Cẩm Tinh nói tiếp: “Tổng giám đốc Vương, tôi có ba điều kiện."

“Được rồi, cô nói đi…”

“Đầu tiên là sau này không được làm phiền cậu tôi nữa.”

“Được được, không tới, không bao giờ… tới đây nữa…”

“Thứ hai, việc về chồng tôi dừng ở đây, tôi không hy vọng có người khác biết.”

“Yên tâm, tôi hứa sẽ không nói! Còn việc thứ ba thì sao?”

“Thứ ba.” cô nghiến răng: “Cây gậy bóng chày mà anh ấy đánh ông vào lúc đó … nó còn ở đó không?”

Tổng giám đốc Vương sửng sốt một chút: “Hả?”

“Có còn ở đó không?”

“… Tôi không biết, sân golf lớn như vậy sao tôi biết được? Có thể đã bị người dọn dẹp vứt bỏ, hoặc có thể để ở một nơi khuất nào đó, tôi thật sự không biết!”

Tô Cẩm Tinh thở dài.

Tiên sinh…

Cô nở nụ cười chua chát, những tháng ngày bên tiên sinh thật như một giấc mơ.

Cuối cùng, khi tỉnh lại sau giấc mơ, anh như biến mất không còn tăm tích.

Ngoài số tiền trong tài khoản có thể chứng minh, cô thực sự không tìm được bằng chứng nào khác để chứng minh rằng anh đã thực sự bước vào cuộc đời cô.

Mọi thứ trong hoa viên tường vi chắc đã sớm bị chú Hình xử lý rồi, sẽ không để lại đồ vật của anh, ngay cả con Samoyed mà họ cùng nhau nuôi dưỡng cũng vậy.

Phòng 1231 của khách sạn Dung Thành cũng đã được cho thuê.

Trong suốt thời gian bên nhau, hầu hết thời gian đều vô cùng kín đáo, ngay cả ảnh chụp cũng không có.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn có cây gậy bóng chày mà anh từng
sử dụng…

Nhưng sân golf lớn như vậy, hơn nữa cũng đã qua ba năm, có lẽ nó đã sớm bị coi là rác mà bị vứt đi rồi.

Khoảng thời gian đẹp như mơ ấy dường như chỉ còn tồn tại trong ký ức của cô…

Đột nhiên, cổ tay đột nhiên đau nhói.

Tổng giám đốc Vương thấy cô không tập trung nên muốn đoạt dao từ tay cô.

Nhưng Tô Cẩm Tinh phản ứng nhanh hơn, thoát khỏi sự kìm kẹp của ông ta như một chú cá nhỏ nhanh nhẹn.

Nhưng đồng thời, Tổng giám đốc Vương cũng lấy lại sự tự do.

Tim Tô Cẩm Tinh chợt chùng xuống, có lẽ hôm nay cô trốn không thoát rồi.

Tổng giám đốc Vương lấy tay lau vết máu trên cổ, nổi giận đùng đùng: “Cô Tô, rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt sao? Vậy thì cô đừng trách tôi không khách khí!”

Nói rồi, Tổng giám đốc Vương lao về phía cô.

“Đừng qua đây!”

Đúng lúc nguy cấp, cô kề dao vào cổ: “Tổng giám đốc Vương, nếu tôi chết ở đây, ông sẽ không tránh khỏi việc bị cảnh sát điều tra.”

Tổng giám đốc Vương dùng giấy vệ sinh ấn chặt vết thương trên cổ, thở dốc vì đau, nhưng ánh mắt vẫn tham lam đảo qua lại trên người cô: “Đừng như vậy, chết có cái gì tốt đâu, không bằng ngoan ngoãn đi theo tôi, tuy tôi không bằng Tiêu Cận Ngôn và Lục Đình, nhưng tôi tốt hơn người chồng vô dụng ít tiếng tăm của cô! Chỉ cần cô ở bên cạnh tôi, tôi hứa sẽ lập tức ký hợp đồng với Tô thị!”

“Câm miệng, anh ấy không phải người vô dụng!”

“Anh ta không phải kẻ vô dụng thì là ai? Ngay cả xe cũng không có, chỉ có một chiếc xe máy cũ nát, còn không dám lộ bộ mặt thật của mình, có lẽ sợ người khác nhớ mặt rồi trả thù có đúng không? Ngay cả phụ nữ của mình còn không thể bảo vệ, để vợ của mình ra ngoài bàn chuyện làm ăn, anh ta có còn đáng mặt đàn ông nữa không! Còn nữa, tôi nghe nói cô và Tiêu Cận Ngôn đã có con, ai lại muốn nuôi hạt giống của người khác chứ? Một tên ngốc không có khả năng kiếm tiền!”

Tô Cẩm Tinh lạnh lùng nói: “Anh ấy không phải là người như vậy!!!”

Tổng giám đốc Vương không quan tâm, chậm rãi đến gần cô: "Cô gái xinh đẹp, cô đi theo một kẻ vô dụng như thế thì có gì tốt? Anh ta không cho được cô gái gì, chỉ biết ăn bám cô thôi, tôi khinh thường nhất là loại đàn ông nhỏ nhen này, ngay cả mặt cũng không dám lộ, cũng không thể bảo vệ người phụ nữ của mình, đúng là đồ vô dụng! "

“Đã bảo ông câm miệng !!!”

Tô Cẩm Tinh không thể chịu đựng được nữa, cô dùng hết sức vung con dao trên tay về phía ông ta.

Truyện convert hay : Tu La Đan Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện