Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Mặc Vào Đi, Đừng Để Bị Cảm Lạnh


trước sau

“Bác sĩ tâm lý cũng không biết tại sao.” Anh cười: “Cũng không trách được bác sĩ, ngay cả bản thân anh nghĩ cũng không thể tin được.”

Tô Cẩm Tinh nhỏ giọng hỏi: “Anh thực sự chưa từng đến núi Vân Đài bao giờ sao?”

“Đúng vậy, chưa từng đến bao giờ.”

“…À.”

“Em không tin sao? Chuyện này quả thật có chút kỳ lạ, chính anh cũng không biết tại sao lại như vậy.”

Tô Cẩm Tinh nói: “Anh có thể… giới thiệu bác sĩ tâm lý của anh cho tôi được không?"

Nụ cười của Tiêu Cận Ngôn biến mất: “Sao vậy? Em cũng bị bệnh à?”

“Không, tôi không sao.”

“Vậy là bọn trẻ…”

“Bọn trẻ cũng không sao, tôi chỉ muốn hỏi cô ấy vài câu.”

Tiêu Cận Ngôn hiểu ra: “Về Tiên sinh?”

Cô liếm môi gật đầu: “Ừ."

Anh cười chua chát: “Em thẳng thắng thật, không giấu giếm sự quan tâm của mình dành cho Tiên sinh."

Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi cảm thấy thẳng thắng một chút vẫn tốt hơn, tốt nhất là hãy làm rõ mọi thứ ngay từ đầu, còn hơn là hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì?”

“…”

“Hiểu lầm em hòa nhã với anh như vậy là vì xem anh là thế thân của anh ta sao?”

“…”

“Hiểu lầm em giả vờ yêu nhau với anh là để cho ông nội xem, em thực ra không hề quan tâm đến anh sao?”

Tô Cẩm Tinh thở dài: “Anh cần gì phải…”

“Cần gì phải nói rõ ra sao?” Tiêu Cận Ngôn hừ nhẹ: “Cẩm Tinh, nói ra thì ít nhất anh cũng có thể cảnh báo bản thân, tất cả nụ cười và sự thân mật của em với anh thực sự là dành cho một người đàn ông khác, anh cũng có thể nhắc nhở bản thân, phải nhận thức rõ, không thể chìm đắm vào trong đó."

“…”

“Anh nói sai sao? Tại sao em không nói gì?”

Tô Cẩm Tinh nhắm mắt lại: “Tôi không biết phải nói gì.”

“Em không cần nói gì cả, anh hiểu mình đã làm sai điều gì, anh có lỗi với em và các con, anh đáng bị như vậy, cho dù bảo anh đi chết anh cũng không từ chối.”

Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng nói: “Tôi không bảo anh chết, anh phải sống tốt, vì ông nội Tiêu, và vì hàng ngàn nhân viên trong công ty của anh, những người đang trông cậy vào việc anh trả lương.”

Bầu trời từ từ tối sầm lại.

Khi màn đêm dần buông xuống, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống.

Tiêu Cận Ngôn cởϊ áσ khoác, quấn lấy cô: “Mặc vào, đừng để bị cảm lạnh.”

“Không cần…”

“Anh có thể hiểu em không muốn nhận áo khoác của người đàn ông khác vì tiên sinh, nhưng Cẩm Tinh, em không thể bị bệnh, còn rất nhiều người cần em bảo vệ, còn rất nhiều việc cần em phải làm. Hôm nay chúng ta rời đi như vậy cũng chưa bắt Lưu Phấn ký thoải thuận quyên tặng.”

Tô Cẩm Tinh mím môi, cuối cùng nhận lấy áo khoác và khoác lên người.

Hơi ấm của cơ thể anh vẫn còn trên áo khoác.

Còn có… một mùi khói và rượu thoang thoảng.

Bảo sao thanh âm của anh hơi giống Tiên sinh, hóa ra là vì anh lại hút thuốc.

Tiêu Cận Ngôn đưa điện thoại di động cho cô, tiện thể ấn vào số của bác sĩ tâm lý: “Đây
là bác sĩ tâm lý của anh, nếu có gì thắc mắc, em có thể hỏi ý kiến bà ấy, cứ từ từ nói chuyện, anh đi qua chỗ khác, sẽ không nghe trộm đâu.”

Nói xong, anh đã quay người bước đi đến dưới gốc cây đa to quay lưng về phía cô, nhìn về phía xa xăm, không biết đang nghĩ gì.

“Xin chào? Anh Tiêu?” Giọng một người phụ nữ trung niên phát ra từ điện thoại gợi lại suy nghĩ của cô.

Sự chú ý của Tô Cẩm Tinh bị thu hút trở lại điện thoại: “Xin chào, tôi là …”

Bác sĩ tâm lý ở đầu bên kia điện thoại tạm dừng, sau đó cười rạng rỡ: “Tôi nghĩ tôi biết cô là ai.”

“A?!”

“Nếu tôi đoán không lầm, cô hẳn là… vợ cũ của anh Tiêu?”

Tô Cẩm Tinh hơi ngạc nhiên, nhưng lịch sự đáp: “Đúng vậy, tôi là vợ cũ của anh ấy, tôi họ Tô.”

"Cô Tô.” Giọng bác sĩ tâm lý rất nhẹ nhàng: “Hiện tại cô đang ở bên anh Tiêu sao?”

“Không không không, chúng tôi không ở bên nhau, chúng tôi chỉ ở cùng một chỗ.”

“Cô Tô, cô không cần phải vội vàng giải thích như vậy, mặc dù tôi không biết nhiều về tình hình của cô, nhưng tôi có thể đoán được phần nào từ những lời nói và phản ứng của anh Tiêu. Nhưng đừng lo lắng, là bác sĩ tâm lý, điều quan trọng nhất là giúp bệnh nhân giữ sự riêng tư của họ, tôi sẽ không nói lung tung đâu.”

Tô Cẩm Tinh cầm điện thoại khẽ “ừm” một tiếng rồi hỏi: “Bác sĩ, tôi gọi cho bác sĩ để hỏi một vài chuyện.”

“Được, cô hỏi đi.”

“Những cặp song sinh cùng mẹ có thực sự kết nối với nhau không?”

Bác sĩ tâm lý suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Thực ra chuyện sinh đôi có thần giao cách cảm luôn được bàn cãi, nếu là sinh đôi giống hệt nhau thì vật chất di truyền hoàn toàn giống nhau, trước đây đã có nhiều tiền lệ, một cặp sinh đôi thậm chí có cùng điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn cho cô, nhưng tất cả những gì tôi có thể nói là có khả năng xảy ra.”

“Vậy thì có thể nào những nơi mà anh trai từng đi qua sẽ để lại ấn tượng trong tâm trí của em trai không?”

Truyện convert hay : Lầm Chọc Yêu Nghiệt Vương Gia: Phế Tài Nghịch Thiên Tứ Tiểu Thư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện