Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Anh Cũng Chỉ Tỏ Ra Vô Dụng Như Thế Trước Mặt Em


trước sau

Ông cụ Hình ngừng lại vài giây mà không nói gì.

Tiêu Cận Ngôn nói: “Chú Hình, cháu vẫn muốn kiểm tra lại vấn đề này…”

“Cận Ngôn, cháu thực sự không nên như thế này.”

“Cháu tìm hiểu nguyên nhân cái chết của bố mẹ cháu, đây là việc nên làm.”

“Rõ ràng cháu biết chú không phải nói chuyện này,” Ông cụ Hình nói: “Chú gọi điện đến hỏi hành trình của cháu, sao cháu lại tránh sang chuyện khác? Nếu không phải chột dạ, tại sao cháu lại gấp rút muốn chuyển chủ đề như thế? Nếu cháu không như vậy, chú sẽ tin cháu không có liên hệ với người phụ nữ đó, nhưng ngay khi cháu nói những lời đó, chú biết chắc chắn cháu chưa đoạn tuyệt với cô ta."

Tiêu Cận Ngôn hít một hơi thật sâu: “Chú Hình, cháu không muốn mắc thêm sai lầm nữa.”

“Sai cái gì? Chú đã cứu cháu hai lần, giao sự nghiệp cả đời vào tay cháu, thúc giục cháu đừng mê muội những thứ tình yêu nhỏ nhoi vô nghĩa kia, cho cháu có được địa vị và thành tựu như ngày hôm nay, đây là sai lầm sao?”

“Chú Hình, cháu biết chú rất tốt với cháu, nhưng cháu…”

“Được rồi! Đừng nói nữa, chú không muốn nghe,” Ông cụ Hình nói: "Lần trước cháu nói, cháu và cô ta chỉ là diễn kịch, là để cho ông nội cháu yên tâm.”

“…Đúng.”

“Vậy nói cho chú biết, sẽ mất bao lâu?”

“Bác sĩ nói sức khỏe của ông tôi rất tệ, cháu muốn những ngày cuối đời của ông ấy được sống trong vui vẻ.”

“Có nghĩa là, đến khi ông của cháu qua đời, cháu sẽ chia tay sạch sẽ với cô ta?”

Tiêu Cận Ngôn nhíu mày thật chặt, tay cầm điện thoại cũng cứng hơn một chút.

“Cận Ngôn, lần này chú sẽ đồng ý với cháu, hy vọng cháu sẽ không để chú thất vọng.”

Ông cụ Hình cúp máy.

Anh đứng lặng im một lúc không nhúc nhích.

“Công ty có việc gấp sao?” Tô Cẩm Tinh ở bên cạnh đợi một hồi, thấy anh cúp điện thoại liền chậm rãi đi tới.

Hôm nay trên đỉnh núi Vân Đài, cô gọi điện với bác sĩ tâm lý, anh đều tránh mặt.

Vì thế, cô cũng nên tránh mặt khi anh đang nói chuyện điện thoại.

Tiêu Cận Ngôn cất điện thoại, cười nhẹ: “Là chuyện nhỏ.”

“Thực sự không sao chứ?”

“Cẩm Tinh, anh chỉ vô dụng trước mặt em thôi. Trong kinh doanh, anh là “kẻ nham hiểm”, ai nấy đều sợ hãi.”

Tô Cẩm Tinh nhớ lại vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt của Trần Phán khi mô tả biệt danh này.

Xem ra ở công ty anh thật sự không dễ nói chuyện.

Tiêu Cận Ngôn nở một nụ cười nhẹ, đưa tay ra trước mặt cô: “Đến nhà cũ, diễn cũng phải cho trót chứ?”

Tô Cẩm Tinh nhìn bàn tay to lớn trước mặt, khẽ thở dài rồi từ từ đưa lên.

Hôm nay anh bị thương ở tay phải và chỉ có thể dùng tay trái để dắt cô.

Có lẽ là do cánh tay trái của anh đã bị thương trước đó, tay trái của anh kém hơn tay phải rất nhiều, anh cầm tay cô cũng lỏng lẻo hơn.

Vừa bước vào cửa, một viên thịt mềm nhũn nhào vào trong tay cô: “Mẹ!”

Tiểu Dương cũng vậy, khi em gái chạy về phía mẹ, cậu lao thẳng về phía bố mình, phóng cả trăm mét về phía Tiêu Cận Ngôn: “Bố! Con nhớ bố lắm!”

Tô Cẩm Tinh giật mình, vội vàng ngăn cản con trai: “Tiểu Dương, tối hôm qua bố bận rộn không ngủ nhiều, ban ngày lại mệt mỏi. Để bố nghỉ ngơi một chút được không?”

Tiêu Dương hơi khó hiểu trừng mắt: “Bố, bố lại đi đánh kẻ xấu sao?”

Bác Lâm vốn đang bận ở trong phòng bếp, vừa nghe lời này liền chạy tới, bế hai đứa nhỏ đi qua: "Uầy, cậu chủ nhỏ à, mấy chuyện này không thể hỏi đâu.”

Tiểu Dương bị cưỡng ép kéo ra khỏi vòng tay của bố, cậu bé hơi uất ức: "Sao không thể hỏi chứ? Trước đây khi bố đi đánh người xấu, đều sẽ nói với cháu.”

“Chờ cậu lớn lên sẽ biết, dù sao bây giờ cũng không thể hỏi đâu.”

“Tại sao…”

Bác Lâm cười khà khà: “Nhìn bố cháu xem, có phải hơi mệt không?”

Tiêu Dương ngẩng đầu, nhìn kỹ sắc mặt của Tiêu Cận Ngôn rồi gật đầu:
“Xem ra bố rất mệt mỏi, hai mắt thâm quầng luôn.”

“Vậy cháu nhìn mẹ xem, có phải xấu hổ đỏ mặt không?”

“Đúng rồi! Mẹ, sao mẹ lại đỏ mặt?”

Ngay khi Tô Cẩm Tinh định nói, bác Lâm đã giành nói trước: “Đỏ mặt là tốt rồi. Cậu chủ nhỏ, cậu không phải thích uống canh ngọt nhất sao? Tôi đã chuẩn bị thật nhiều, chúng ta qua uống canh ngọt trước được không?”

Tiểu Dương vẫn có chút khó hiểu, nhưng dù sao cậu vẫn là một đứa trẻ, cho nên sức hấp dẫn của canh ngọt càng lớn hơn.

“Cháu muốn uống hai bát! Không, ba bát!”

"Được rồi, mấy bát cũng được. Viên Nguyệt à, cháu muốn uống mấy bát nào?”

“Ông nội Lâm, có trứng trong canh ngọt không?”

“Đương nhiên là có, Tiểu Viên Nguyệt của chúng ta thích nhất là trứng, ông nội Lâm nhất định sẽ không quên.”

“Vậy cháu cũng muốn ba bát!”

“Được, đi thôi, chúng ta đến nhà ăn nào…”

Bác Lâm vất vả lừa được hai đứa trẻ, khi quay lại nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, vừa mừng vừa xúc động: "Như vậy thật tốt biết bao, nếu tôi biết món canh lê này có hiệu quả như vậy, tôi và ông cụ đã sớm…”

Nói đến canh lê, ba người đều có chút ngượng ngùng.

Đặc biệt là Tô Cẩm Tinh, dù sao cũng là một cô gái, mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng lên.

Và chuyện này cũng không dễ giải thích, để cô đi nói với bác Lâm rằng bọn họ không có xảy ra chuyện gì ư? Rượu huyết hươu có uy lực như vậy, bác Lâm hẳn là không tin, lại truyền đến tai ông nội thì hẳn là sẽ khiến ông thất vọng.

Quên đi, vẫn là không nên giải thích.

Cứ để bọn họ nghĩ như vậy, dù sao cứ diễn kịch như thế, ông nội Tiêu cũng có thể vì nó mà vui vẻ hơn.

Tiêu Cận Ngôn nhận ra vẻ bối rối của cô, tiến lên một bước, dùng thân thể chặn cô lại: “Bác Lâm, cháu ở bên ngoài mệt mỏi suốt một ngày, bọn cháu lên lầu tắm rửa một cái rồi xuống uống canh."

Bác Lâm đương nhiên đồng ý, mỉm cười nói: "Được rồi, phải như vậy. Mệt mỏi cả ngày thì phải đi tắm. Nhưng Tiểu Tinh Tinh không có quần áo để thay, trời cũng tối rồi, cửa hàng quần áo chắc cũng đã đóng cửa hết rồi.”

Tiêu Cận Ngôn nói: “Để cô ấy mặc của đồ của cháu trước đi, ngày mai tính tiếp.”

“Cũng được.”

Có lẽ tình cảm nhiều năm nên hai người thật sự rất ăn ý, Tiêu Cận Ngôn đang đứng quay lưng về phía cô, nhưng anh dễ dàng tìm được tay cô, nắm nhẹ trong lòng bàn tay: “Vậy thì chúng ta lên trước đi."

“Được, được.”

“Chờ một chút…” Tô Cẩm Tinh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng giữ anh lại.

Tiêu Cận Ngôn dừng lại, quay người thấp giọng hỏi cô: “Sao vậy?”

“Tôi …” Tô Cẩm Tinh cắn chặt răng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Canh ngọt… chắc không phải là loại canh ngày hôm qua chứ?”

Truyện convert hay : Xuyên Qua Thập Niên 70 Chi Nông Gia Quân Tẩu

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện