Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Không Ngờ Tiên Sinh Lại Chính Là Tiêu Cận Ngôn?!


trước sau

Quả óc chó trong tay ông cụ Hình rơi xuống đất, rồi lăn ra xa.

Đúng lúc lăn tới bên cạnh cây nạng của Quách Khánh An.

Anh ta cúi người xuống, khó khăn nhặt quả óc chó lên, ánh mắt lộ ra vẻ bán tín bán nghi: “Anh nói anh đã nhớ hết rồi ư?”

Tiêu Cận Ngôn phớt lờ anh ta, rồi xoay người lại nhìn Tô Cẩm Tinh, ánh mắt vừa mới ảm đạm ban nãy bỗng trở nên dịu dàng như nước: “Cẩm Tinh, anh tới trễ rồi.”

Tô Cẩm Tinh cũng sửng sốt: “Anh…”

“Anh vẫn chưa quên hẹn ước bốn năm của chúng ta, mà anh chỉ quên bản thân mình thôi. Nhưng may mắn thay, cuối cùng chúng ta vẫn ở bên nhau. Những ngôi sao trên đỉnh núi Vân Đài thật sự rất đẹp, giống như buổi tối vào bốn năm trước.”

Hẹn ước bốn năm!

Chỉ có cô và tiên sinh mới biết hẹn ước bốn năm kia.

Chẳng lẽ…

Nhưng không thể nào, không ngờ tiên sinh lại chính là Tiêu Cận Ngôn?!

Chuyện này sao có thể…

Quách Khánh An cũng cảm thấy hơi khó tin, rất hứng thú nhìn người đàn ông vừa quen vừa lạ ở trước mặt: “Chủ tịch Tiêu, có phải gần đây anh lại có chút vấn đề về thần kinh đúng không? Sao lại bắt đầu có ảo giác thế? Anh phải mau chóng đi tìm bác sĩ tâm lý để khám thử đi.”

Tiêu Cận Ngôn nắm chặt tay của Tô Cẩm Tinh, rồi xoay người lại cười khẩy: “Tổng giám đốc Quách nói chí phải, cũng may nhờ có bác sĩ tâm lý này, mới khiến tôi nhớ lại những chuyện lúc trước cũng như thân phận khác của tôi.”

“Anh thật sự… đã nhớ lại hết rồi ư?”

“Tổng giám đốc Quách không tin à?” Tiêu Cận Ngôn hờ hững nói: “Anh không tin cũng không sao, tôi cũng không quan tâm là anh có tin hay không. Nhưng nếu tôi đã trở lại thì tôi không thể rời xa Cẩm Tinh lần nữa. Chú Hình, trong lòng cháu luôn ghi nhớ ân tình mà chú dành cho cháu, nhưng bốn năm trước, vụ tai nạn xe suýt lấy mạng cháu cũng là do chú sai khiến đúng không? Coi như hai bên đã xí xóa lẫn nhau, cháu không còn nợ chú điều gì nữa. Kể từ bây giờ, hai chúng ta sẽ xóa sạch ân oán, đường ai nấy đi."

Những lời này rất khí phách, cũng rất đoạn tuyệt.

Ông cụ Hình hoàn toàn không kịp phân biệt được sự việc, tức đến mức đập vỡ chén trà trong tay: “Cháu đang nói bậy bạ gì đấy? Vấn đề tâm lý của cháu là do người phụ nữ này gây ra. Chỉ cần cô ta xuất hiện, cháu sẽ bắt đầu trở nên bất thường ngay tức khắc.”

Quách Khánh An cũng phụ họa mấy câu, nhưng đa số đều lặng lẽ quan sát tình hình: “Đúng đó chủ tịch Tiêu, tiên sinh và anh vốn là hai người khác nhau, sáng nay tôi cũng đã nói cho anh biết, anh và tiên sinh là anh em sinh đôi, chứng ảo tưởng này của anh có hơi nghiêm trọng rồi đó.”

“Tùy anh thôi.” Tiêu Cận Ngôn khẽ cười, nhưng anh vẫn đứng rất thẳng tắp, nói năng trầm ổn lại mạnh mẽ: “Chú Hình, chú đã ép cháu phải từ bỏ Cẩm Tinh một lần rồi, mấy năm nay cháu cũng cố gắng hết sức giúp chú quản lý sản nghiệp của mình. Cháu đã giúp chú hết lòng hết dạ rồi."

“Cận Ngôn, cháu đừng có mà hồ đồ!”

“Cháu không hồ đồ. Ngược lại bây giờ, cháu đang cảm thấy cực kỳ tỉnh táo. Hai người tin cũng được mà không tin cũng được, chỉ cần trong lòng cháu biết rõ cháu chính là tiên sinh là được.”

Cuối cùng chú Hình cũng bị chấn động, từ tốn hỏi: “Cháu … cháu có còn nhớ vết thương trên cánh tay cháu là do đâu mà gây ra không? Tại sao vừa đến ngày mưa dầm là cháu lại đau đến mức không thể kiểm soát được bản thân?”

Tiêu Cận Ngôn lạnh lùng nhìn về phía Quách Khánh An: “Chuyện này chú nên hỏi tổng giám đốc Quách mới đúng.”

Bả vai rộng lớn, ánh mắt sắc bén, nói năng chậm rãi nhưng không cho phép người khác bức bách, khí thế và khí chất như vậy thật sự rất giống người ở trong ký ức.

Ngay cả ông cụ Hình cũng không nắm chắc.

Ngược lại Quách Khánh An lại có một ý kiến, nên cười hỏi: “Cô Tô, cô mới là người sớm tối ở bên cạnh tiên sinh. Nên chắc cô là người biết rõ nhất, rốt cuộc anh Tiêu có phải là tiên sinh hay không.”

Tô Cẩm Tinh cắn môi, vành mắt hơi đỏ hoe, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tiêu Cận Ngôn nghe vậy cũng quay đầu lại nhìn cô.

Ánh mắt của hai người chạm nhau ở trong không khí, rồi vành mắt của Tô Cẩm Tinh nhất thời đỏ hoe.

“Anh… thật sự là…?”

“Đêm đó dưới gốc cây hải đường là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.” Anh khẽ nheo mắt lại, vẻ
mặt dịu xuống như đang nhớ lại: “Cánh hoa tùy ý tung bay theo gió, giống như bông tuyết. Cẩm Tinh, em nói rằng em muốn nhìn thấy tuyết, nhưng ở một nơi có vị trí địa lý như thành phố H, có lẽ cả đời này chưa chắc gì chúng ta đã có thể nhìn thấy nó. Nhưng đêm hôm đó, chúng ta đều đã nhìn thấy nó."

Giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống từ trong hốc mắt.

Cô vẫn hơi do dự: “Nhưng mà, trước đây anh từng nói anh đã mơ thấy cây hải đường, nên anh biết nó trông như thế nào…”

“Nếu anh có thể dẫn em đến cây hải đường đó lần nữa thì sao?”

“…”

“E rằng trong cả thành phố H này, không có bao nhiêu người biết về cái cây đó. Hơn nữa đường đi rất gồ ghề và đường xá cũng rất phức tạp.”

“… Nhưng mà, anh và tiên sinh là anh em sinh đôi. Bác sĩ tâm lý đã nói, hai người có thể có chung ký ức với một tỷ lệ nhất định.”

Anh vẫn cười dịu dàng nói: “Lần đầu tiên chúng ta đi đến đó là vào ban đêm, hoàn toàn không có đèn đường gì cả. Cho dù có thể có chung ký ức cũng không thể nào nhớ hết nhiều ngã rẽ và trắc trở trên con đường đó. Nếu em không tin thì bây giờ chúng ta sẽ đi tới đó.”

Lúc này Tô Cẩm Tinh đã hoàn toàn toàn không thể nói ra được một chữ.

Cây hoa hải đường là bí mật giữa cô và tiên sinh.

Ngay cả bản thân cô cũng không biết phải đi như thế nào.

Mấy ngày nay quay về thành phố H, cô cũng từng thử đi tìm kiếm, nhưng cuối cùng đều thất bại.

Phía sau núi Vân Đài lớn như vậy, cây hoa hải đường cao lớn lại dễ thấy, theo lý mà nói phải rất dễ tìm mới đúng.

Nhưng cô cảm thấy mình đã lấy hết ký ức liên quan đến đêm hôm đó ra rồi, nhưng vẫn không thể nào tìm thấy.

“Anh thật sự có thể tìm thấy cây hoa hải đường đó ư?”

“Em có muốn đi cùng anh không?” Tiêu Cận Ngôn dịu dàng hỏi, rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đúng lúc bây giờ trời cũng đã tối, chúng ta hãy đi tới đó lần nữa, được không?"

“…Được.”

Anh mỉm cười, rồi nắm tay cô từ tốn đi về phía cửa chính biệt thự.

“Chú Hình, hôm nay cháu đứng đây nói với chú rằng, cháu đã trả hết món nợ của chú rồi. Nếu chú vẫn muốn xuống tay với Cẩm Tinh thì đừng trách cháu trở mặt với chú.”

“Cháu!”

Anh nhắm mắt làm ngơ: “Chúng ta đi thôi.”

Tô Cẩm Tinh được bàn tay khô ráo ấm áp của anh nắm lấy, rồi rời khỏi biệt thự ven biển, leo lên xe rời đi.

Đèn đuôi xe màu đỏ tươi cực kỳ chói mắt trong bóng tối.

Nhất là vùng biển hầu như không có dấu chân người.

Quách Khánh An chỉ đứng trước cửa sổ quan sát, cho đến khi màu đỏ kia hoàn toàn biến mất trong màn đêm, lông mày đang nhíu lại của anh ta vẫn không giãn ra.

“… Khánh An.” Ông cụ Hình yếu ớt gọi.

Quách Khánh An chống nạng đi tới.

“Cậu cảm thấy cậu ta có nhớ lại thật không?” Quách Khánh An lắc đầu đáp: “Cháu cũng không biết nữa. Nhưng nhìn dáng vẻ sắp phát khóc của Tô Cẩm Tinh thì tám mươi phần trăm là thật rồi.”

“Hỏng rồi, hỏng rồi!” Ông cụ Hình đập mạnh xuống tay vịn của xe lăn: “Tại sao cậu ta lại nhớ ra vào thời khắc mấu chốt này chứ? Tại sao cậu ta lại nhớ ra chứ…”

Quách Khánh An khuyên nhủ: “Lúc trước bác sĩ cũng đã nói, mặc dù chủ tịch Tiêu bị thương nặng, nhưng não bộ của anh ta không hề có sự biến đổi bệnh lý, mà vẫn hoạt động rất tốt. Lúc trước anh ta đã bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nên nhân cách của tiên sinh đã biến mất. Có lẽ ban nãy mới chạy ra ngoài lần nữa.”

Truyện convert hay : Đô Thị Mạnh Nhất Tu Chân Học Sinh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện