Nhà họ Lưu.
Sắc mặt của Vương Gia Linh đen như đáy nồi: “Tiêu Cận Ngôn thật sự nói như vậy à?”
Dương Tuyết Duyệt khóc tới nỗi đôi mắt đỏ hoe: “Đúng vậy, anh ấy đã lao lên sân thượng của tòa nhà ngay trước mặt con và nói rằng anh ấy muốn đi tìm Tô Cẩm Tinh.
Mẹ, trong lòng anh ấy vẫn không thể quên được người phụ nữ đó.”
Vương Gia Linh nói: “Không sao đâu, đàn ông đều giống nhau cả.
Không có chuyện gì không thể quên được.
Hiện tại nó mềm lòng với Tô Cẩm Tinh chỉ vì đứa con kia thôi.
Cuộn phim cuộc đời của con nhỏ đó thật tốt, tửu lượng cao thật.
Nó uống nhiều như vậy mà vẫn không bị trúng độc chết, còn được cứu sống nữa.”
Nói đến đây, Dương Tuyết Duyệt càng tức giận: “Mẹ, giá mà con cũng có thể sinh cho Cận Ngôn một đứa con thì tốt biết bao.
Nếu sinh được con thì nói không chừng có thể níu kéo được trái tim của anh ấy.”
Vương Gia Linh vỗ nhẹ vào bàn tay cô ta, an ủi: “Có muốn đi ra nước ngoài khám với mẹ không? Nếu các bác sĩ trong nước không chữa được thì chúng ta ra nước ngoài tìm chuyên gia, được không?”
“Nhưng con không thể đi được.
Nếu con đi rồi, nhất định Tiêu Cận Ngôn sẽ tìm đến Tô Cẩm Tinh.”
“Vậy thì phải làm sao đây…” Vương Gia Linh cũng lộ vẻ buồn bã: “Ai da, cơ thể này của con cũng thật là.
Cũng chưa từng sảy thai bao giờ, sao lại không mang thai được chứ? Mẹ thấy có nhiều người sảy thai hơn mười lần mà vẫn có thể sinh ra cả một đội bóng đá luôn ấy chứ.”
Dương Tuyết Duyệt nói: “Mẹ, trước mắt chúng ta không nên đặt mục tiêu vào những ông già đó.
Họ vừa già vừa xấu, con phải chịu đựng cảm giác buồn nôn khi ngủ với họ đấy.
Kết quả là tất cả bọn họ đều là những tên cặn bã.
Ai cũng nói là sẽ ly hôn và sẽ kết hôn với con, nhưng ngay khi con vừa nói rằng con đã có thai thì tất cả bọn họ đều chạy mất dép không thấy tăm hơi đâu.”
Vương Gia Linh nói: “Đó cũng là chuyện bình thường.
Mấy ông già đó chỉ chơi đùa cho vui thôi.
Bảo họ li dị với vợ, còn khó hơn lên trời.
Cũng tại mẹ.
Ngày đó mẹ nên bảo con đi tìm một người độc thân như Tiêu Cận Ngôn, nói không chừng bây giờ con đã là một mợ chủ của một gia đình nào đó rồi.”
“Mẹ, lúc đó trái tim của Tiêu Cận Ngôn chỉ toàn hình bóng của Tô Cẩm Tinh.
Con căn bản không chen vào được.”
“Không phải sau này đã xen vào được hay sao?” Vương Gia Linh vỗ ngực tỏ vẻ rất từng trải, nói: “Con tin mẹ đi, mẹ sẽ không làm hại con.
Chúng ta là phụ nữ, làm việc tốt không bằng lấy đúng chồng.
Con hãy xem dì Lưu, bà ta đúng là một hình tượng nữ cường chuẩn mực.
Ngày ngày bà ta đều cãi lý tranh luận với mấy tên đàn ông mệt chết đi được.
Kết quả bây giờ thì sao? Bà ta phải thức đêm thức hôm làm việc, còn mẹ đã được gả vào nhà giàu có, ngày ngày uống trà chiều, mua sắm, làm đẹp.
So với bà ta còn thoải mái hơn nhiều.
Mẹ cũng muốn cho con những tháng ngày như vậy.”
Dương Tuyết Duyệt gật đầu: “Con biết, mẹ đều muốn tốt cho con.”
“Con biết thì tốt rồi, Tiêu Cận Ngôn thực sự là một lựa chọn đúng đắn.
Cậu ấy không chỉ giàu có mà còn trẻ trung đẹp trai, tiền đồ vô lượng.
Chỉ cần con có thể dụ dỗ cậu ấy lấy được giấy chứng nhận kết hôn thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Bây giờ còn có thời kỳ hòa giải ly hôn, con chỉ cần sống chết không chịu ly hôn thì cậu ấy còn có thể làm gì được chứ? Chỉ có thể chu cấp tiền bạc cho con, lúc đó con không cần phải lo lắng gì đến việc ăn uống nữa rồi, tốt hơn nhiều so với mấy lão già kia rồi.”
Dương Tuyết Duyệt cắn môi tỏ vẻ ưu sầu: “Mẹ à, vậy mẹ nghĩ con nên làm gì bây giờ? Hay là… tiếp tục tìm cách gϊếŧ đứa bé do Tô Cẩm Tinh sinh ra? Nếu không có đứa trẻ đó, nói không chừng Tiêu Cận Ngôn sẽ không lưu luyến cô ta nữa.”
Vương Gia Linh suy nghĩ một chút, cặp mắt đảo một vòng rồi nói: “Thái độ của Tô Cẩm Tinh bây giờ như thế nào?”
“Con cũng không rõ lắm, nhưng tên Lục Tước kia bảo vệ cô ta như vậy, thậm chí sẵn sàng bỏ tiền túi của mình để bù đắp số tiền mà Tiêu Cận Ngôn đã rút ra.
Liệu có phải anh ta rất yêu cô ta không?”
Dương Tuyết Duyệt tỏ vẻ không phục nói: “Con thật không hiểu nổi, rốt cuộc Tô Cẩm Tinh có gì tốt chứ? Ai ai cũng say mê cô ta là sao nhỉ? Cô ta đã là mẹ của hai đứa con rồi, chắc chắn vóc dáng sẽ sồ sề, thế mà Lục Tước lại sẵn lòng đón nhận cô ta.”
Vương Gia Linh cười lạnh: “Cho nên mẹ mới nói với con, đàn ông ở trên đời này đều giống nhau cả.
Chỉ cần con cố gắng tìm đúng cách, nắm được tính cách của anh ta thì sẽ không có gì là không lọt vào trong tay con.
Tiêu Cận Ngôn thích con nít như vậy thì con cũng mang thai một đứa là được.”
Sắc mặt Dương Tuyết Duyệt tái nhợt: “Ngày hôm qua con đã tiêm thuốc kích rụng trứng, nhưng mà Tiêu Cận Ngôn đi rồi, chúng con không có…”
“Thật ra không phải chỉ có ngủ với nhau mới có thể mang thai.
Mẹ có một lọ thuốc này, con hãy tìm cách để Tiêu Cận Ngôn uống, sau đó…” Vương Gia Linh ghé vào tai của Dương Tuyết