AI LÀ KẺ XẤU THÌ SẼ TỰ KHẮC CHỮ TRÊN MẶT; NGƯỜI LÀM GIAN THẦN HẲN SẼ TUYÊN BỐ MÌNH ĐANG LÀM CHUYỆN XẤU?
Hoàng Thái tử đánh Duyên Bình quận vương, lại còn ở trước mặt nhiều người, khiến cho vấn đề trở nên nghiêm trọng. Hoàng đế cho gọi để Trịnh Tĩnh Nghiệp giải quyết hậu quả, Trịnh Tĩnh Nghiệp không thể không đi. Thật đúng là không cam lòng chẳng nguyện ý, không phải lần đầu Trịnh Tĩnh Nghiệp giúp Hoàng thượng thu dọn tàn cục, nhưng lần này ông làm mà vô cùng chán ghét.
Duyên Bình quận vương Tiêu Lệnh Đức, con trai thứ mười của Hoàng đế, là một nhân vật hiếm lạ. Tám mươi năm từ khi triều Đại Khích lập nên, truyền qua bốn đời vua, đến Tiêu Lệnh Đức là đời thứ năm. Năm đời toàn gien mỹ nhân, nhưng lại không thể cải thiện vẻ ngoài cho hắn ta.
Trịnh Tĩnh Nghiệp chưa từng thấy một Hoàng tử nào xấu xí như vậy!
Lương tâm mà nói, Hoàng đế hiện giờ, cũng được coi là đẹp lão, lại nghe mẹ của Tiêu Lệnh Đức từng được sủng ái nhất sáu cung, chả biết sao lại sinh ra người như hắn. Nhìn mặt, dáng người của hắn ta, bạn sẽ cảm thấy, đây không phải vượn người cổ đại tiến hóa thành, mà biến hình từ lợn rừng tối cổ.
Đúng thế, Duyên Bình Quận vương rất mập, một gã mập thô tục! Không chỉ quá béo thôi đâu, nhìn bộ dạng hắn, bạn sẽ cảm thấy ông trời đang muốn trả thù xã hội.
Vẻ ngoài xấu xí thì thôi đi, đến tính cách cũng chả ra sao, đúng là cảnh hiếm găp trong hoàng thất. Phàm là con cháu hoàng thất, khoảng thời gian đầu dựng nước, về tình thì thôi cũng lượng thứ được, chứ đến giờ mà còn xuất hiện hàng hiếm cỡ này, thật có lỗi với quy luật xã hội. Cho dù bạn có xấu cỡ nào, thì ít ra cũng phải học cách che giấu chứ, còn hắn ta ấy à, không hề!
Lệnh, mang nghĩa tốt, đẹp. Đức, là đạo đức. Tiêu Lệnh Đức thì vừa không đẹp cũng chẳng có đạo đức, hình như suy nghĩ có vấn đề, tính tình tệ hại cực kì. Chắc chắn trong ‘Chư vương liệt truyện’ sau này sẽ miêu tả: ‘Tướng mạo khó coi, hung hăng bất tài’, có thể hiểu hắn là loại người thế nào rồi đấy.
Cho dù không thích Thái tử, Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng phải nói câu khách quan, nếu Thái tử xung đột với Duyên Bình Quận vương, mười phần hết tám, chín, là do Duyên Bình Quận vương sai.
Trịnh Tĩnh Nghiệp chưa vào cung Thúy Vi đã cảm nhận bầu không khí nơi đây, nhướng mày, bước tới. Đứng ngoài chờ, Hoài Ân đi vào trong báo cáo, cửa điện mở ra, liền nghe thấy tiếng quát tháo của Hoàng đế: “Rốt cuộc mày đã tỉnh chưa?!”
Có đứa con trai như thế thật bất hạnh, Trịnh Tĩnh Nghiệp thầm rớt nước mắt thông cảm cho Hoàng đế.
Hoàng thượng nghe thấy Trịnh Tĩnh Nghiệp tới, dù gì cũng phải phải giữ mặt mũi cho nhà mình trước mặt Tể tướng, nguôi giận. Làm Hoàng đế dễ lắm à? Sau khi Miêu phi mang thai thì bám ngài cực kì, phụ nữ mang thai luôn có cái bệnh kì lạ là lúc nào cũng có cảm giác không an toàn. Dỗ dành ái thiếp như hoa như ngọc là cam tâm tình nguyện, thế mà thằng con hư đốn lại làm cái chuyện 囧 khiến lòng ngài ngổn ngang cả lên.
Từng đứa, từng đứa, đều chẳng bớt lo được!
Trịnh Tĩnh Nghiệp xuất hiện, hành lễ với ba cha con. Trong lòng Thái tử có chút không tự nhiên, nhưng vẫn lên tiếng đáp lại. Trịnh Tĩnh Nghiệp không quá khách sáo, hỏi thẳng Hoàng đế: “Thần ngu dốt được triệu tới, không biết đã gây ra chuyện gì?”
Gây ra chuyện gì? Nhìn cái tên đầu heo Duyên Bình Quận vương thì biết, vẫn đang còn nằm rên rỉ dưới sàn kia kìa.
Hoàng đế quát lớn một tiếng: “Còn không phải do thằng súc sinh kia!” Chỉ tay về Tiêu Lệnh Đức, phải nói là cực kì tức giận.
Trịnh Tĩnh Nghiệp không hiểu gì, nhìn Hoàng thượng, ngài xấu hổ ho khan một tiếng: “Hoài Ân, ngươi nói đi.”
Trên đường đi Hoài Ân đã kể chuyện về ba cha con Hoàng đế cho Trịnh Tĩnh Nghiệp một lần rồi, bây giờ làm bộ thuật lại lần nữa.
Thì ra, đến Hi Sơn, mọi người đều buông lỏng, dạo gần đây Thái tử dạo rất căng thẳng, Thái tử phi đề nghị ra ngoại thành dạo chơi, cả nhà cùng lên đường. Thái tử, Thái tử phi, bốn trai sáu gái, một Lương đệ, bốn Nhũ nhân, đủ cả. Em gái bên nhà mẹ của Thái tử phi cũng nhận lời mời tham gia.
Cả nhóm đang vui vẻ thì Tiêu Lệnh Đức tới. Câu chuyện cũng chẳng phức tạp rối rắm gì, chẳng qua ngoan cố muốn chen vào uống hai li, sau đó say xỉn, càng say càng mất đạo đức, kinh hãi nữ quyến nhà người ta.
Gia yến của Hoàng thái tử giống như vây lợn rừng. Vốn muốn đến giải sầu, tâm tình chẳng những không buông lỏng, ngược lại càng thêm bức bối.
Sau đó… không trách tại sao Hoàng Thái tử tát hắn!
Đúng là Thái tử có tát Duyên Bình Quận vương một cái, sức của anh ta khá mạnh, chuyện Tiêu Lệnh Đức bị đánh cũng có liên quan đến địa vị của hắn. Thái tử cảm nhận được mối nguy, anh ta cần giết gà dọa khỉ, khiến lũ em trai mình không dám làm bừa. Anh ta hiểu rõ, nếu bọn họ ùa tới, thì sẽ chẳng có gì tốt hết. Chẳng bằng tấn công trước, dọa lui những tên nhát gan.
Chuyện này Tiêu Lệnh Đức không hay, Hoàng Thái tử muốn dạy dỗ hắn, người khác không nói gì được, cũng chẳng cần phải gánh cái danh bắt nạt anh trai. Chủ ý đánh người này của Thái tử rất hay, đánh Lão Thập một cái, sau đó bắt trói đến gặp vua, Hoàng đế không thể nói anh ta sai, còn phải khuyến khích nữa kìa. Đây cũng là thị uy với bọn em trai.
Hoàng đế đương nhiên rất tức giận, từ khi thằng con trai Tiêu Lệnh Đức này sinh ra, lúc còn bé thì còn có thể bảo là ‘Béo tốt đáng yêu’; quá năm tuổi thì không thể nói vậy được nữa. Đọc sách không được, tập võ chẳng xong, cũng chả làm được chuyện gì, Hoàng đế chẳng muốn nhìn tới, liền nghĩ tới Trịnh Tĩnh Nghiệp, muốn ông đưa ra một biện pháp, tìm một nơi nào đó, tống khứ Tiêu Lệnh Đức đi. Mắt không thấy, tâm chẳng phiền, nói trắng ra là đuổi ra khỏi kinh.
***
“Đây là chuyện nhà của bệ hạ.” Sau khi Trịnh Tĩnh Nghiệp nghe Hoài Ân tóm tắt hiện trường, quả quyết nói.
Con trai ông hư đốn, làm cha không biết quyết định thế nào thì thôi đi, họ hàng còn chưa chết, lôi ta vào làm gì? Nhúng tay vào chuyện này không phải là tự chuốc thù sao? Ta không có ngu!
Dù sao Hoàng đế cũng đã già, không muốn nghĩ tới những chuyện phiền phức nào nữa, mất kiên nhẫn nói với Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Ở đây không có quân thần, khanh là lão bạn già của ta, giúp ta giải quyết chuyện này đi.” Xem khanh như nhà hàng xóm, khuyên giúp thằng con hư, chuyện này giao cho khanh đó.
Tiêu Lệnh Đức vẫn nằm rên rỉ trên mặt đất, Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Duyên Bình quận vương bị thương, trước tiên cứ đưa đi băng bó cho thỏa đáng đã.” Tiêu Lệnh Đức gật đầu lia lịa, Hoàng đế tức giận đạp hắn thêm hai phát: “Cút!”
Đầu tiên Trịnh Tĩnh Nghiệp đẩy Tiêu Lệnh Đức đi chỗ khác bôi thuốc. Sau đó từ từ phân tích cho Hoàng đế nghe: “Chuyện này là gia sự của ngài, sao lại gọi thần? Chỉ có thể chuyện giấu, đừng lôi ra. Việc này, dừng ở đây, được không?”
Hoàng đế trợn mắt: “Cứ thế mà qua à?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp lắc đầu: “Chuyện này liên quan đến danh dự của gia đình hoàng thất.”
“Cái thằng súc sinh đó mà ở đây, thì còn danh dự nào nữa?!” Hoàng đế từng nghĩ không chỉ một lần rằng, nếu ngày xưa, không phải mấy đứa Thập Nhất, Thập Nhị, Thập Tam chết non, mà là Lão Thập kia, thì có lẽ cuộc sống của ngài sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
“Nhưng cũng không thể để truyền chuyện này ra ngoài, ầm ĩ như vậy, thật ra lại càng khiến Duyên Bình quận vương thêm tai tiếng,” Trịnh Tĩnh Nghiệp kiên định nói, “Sử sách ngàn năm, có lời không hay thì sao?” Đúng là một bộ lo lắng vì Hoàng thượng.
Hoàng đế cắn răng, trầm mặc.
Trịnh Tĩnh Nghiệp còn nói: “Bệ hạ lệnh thần khuyên giải, thần sẽ dễ nói lại với Thái tử.”
Hoàng Thái tử
suýt nữa là bị nghẹn chết, không dám tin, nhìn gương mặt già nua thành khẩn của Trịnh Tĩnh Nghiệp, nghe gian thần nói: “Thái tử điện hạ nổi nóng với Quận vương, dù gì cũng là huynh đệ, thôi thì cứ giữ mặt mũi cho nhau. Ngài đứng đầu Đông cung, xin hãy rộng lượng một chút.”
Hai mắt Thái tử muốn bốc hỏa, tiệc rượu đang vui vẻ thì bị thằng em trai ngu xuẩn này tới phá, khiến cả vợ lẫn con bị dọa ba hồn bảy phách, muốn nhịn thế nào hả? Thì ra ý của ngươi muốn nói ta đây không đủ độ lượng, không đủ khoan dung sao?
Gian thần còn thêm vào: “Thần nói thật, cả kinh thành đều biết Duyên Bình quận vương làm việc bừa vãi, Thái tử so đo với một người phóng túng như vậy, thì xem là gì? Biết em trai phóng đãng mà vẫn không kiềm chế được, huống chi những chuyện khác?”
Hoàng đế cũng cảm thấy Hoàng Thái tử như vậy thì cũng hơi quá đáng. Ai cũng biết, Tiêu Lệnh Đức là một tác phẩm thất bại của Hoàng đế, chỉ được phong tới Quận vương. Bạn không thể phân cao thấp với một phế phẩm, rất mất phong độ.
“Nếu Thái tử đáng đối ẩm cùng phủ Chiêm sự, Duyên Bình quận vương gây sự, đánh, thì điện hạ là kẻ trọng người tài. Nay là gia yến, sao có thể đánh thành thế? Trói lại, chờ Quận vương tỉnh rượu, bồi tội với ngài, thế chẳng phải hay hơn sao? Cũng biểu lộ ngài thương mến anh em.”
Nếu Tiêu Lệnh Hành không phải là Thái tử, cần là đánh ngay, dù anh ta là Hoàng đế hay tôn thất cũng thế, đụng vào nữ quyến nhà mình mà không đánh cho một trận, thì còn thiên lý ở đâu? Nhưng vì anh ta là Thái tử, phải khoan dung! Phải chờ thăng cấp nữa cơ mà! Câu này khá hay! Hoàng đế hết giận, bắt đầu suy nghĩ thâm sâu.
“Lời thần nói hôm nay, Bệ hạ và Điện hạ xem xét, mong hai ngài cẩn thận.”
Hoàng đế gật đầu, Thái tử tức điên. “Điện hạ hãy cân nhắc thay cho Bệ hạ, tạm thời nhẫn nhịn.” Không có cha mẹ nào muốn nhìn con cái bất hòa, mấy lời này Trịnh Tĩnh Nghiệp không nói ra, nhưng nhất định Hoàng thượng có thể hiểu rõ, còn Thái tử có thể thấm hay không, thì khó nói.
Một lát sau Tiêu Lệnh Đức đã bôi thuốc xong, quay lại, Trịnh Tĩnh Nghiệp nói hỏi Tiêu Lệnh Đức: “Thiên tuế đã tỉnh rượu chưa? Người có biết hành vi thế là không được không?”
Tiêu Lệnh Đức thấy không thoát được, ban nãy Hoàng đế vô cùng tức giận, còn nói muốn tống hắn ra khỏi kinh, lúc này nghe Trịnh Tĩnh Nghiệp có ý ‘hỏi tội’, nói thẳng: “Đánh cũng đã đánh rồi, còn muốn thế nào nữa?”
Sắc mặt Thái tử hết sức khó coi, cảm thấy Hoàng đế đang nhìn hắn với vẻ thâm sâu, khó đoán. Nhìn đi, kích động đúng là ma quỷ, vốn đang bình thường, bị đánh một cái, người ta không phục. Tiêu Lệnh Đức tự cảm thấy mình đã trả nợ rồi (bị đánh), không thể lại nộp phí nữa (xin lỗi).
Cuối cùng, vẫn là Trịnh Tĩnh Nghiệp nhỏ nhẹ hỏi: “Điện hạ có thấy rằng, Thánh nhân muốn người ra sao, thì Thái tử cũng thế thôi. Cha con, anh em, Điện hạ làm thế mà được sao?”
Tiêu Lệnh Đức tức giận, chỉ tay vào Thái tử: “Ta đúng là có sai, thì cũng bị huynh ấy đánh rồi, đánh xong còn mang đi tố cáo,” không dám chỉ tay vào Hoàng đế, “Cha liền muốn tống khứ ta đi, có thể có anh em như vậy hả?” A di phò phò, chưa dám đụng vào Hoàng đế, chỉ lôi Thái tử ra nói mà thôi, coi như Tiêu Lệnh Đức cũng không quá ngu xuẩn.
Trịnh Tĩnh Nghiệp nghiêm mặt nói: “Điện hạ sai rồi, Bệ hạ và Thái tử vẫn chưa muốn trục xuất người khỏi kinh đâu, chẳng qua lời nói trong lúc giận dữ mà thôi, Điện hạ lại tưởng thật sao? Xưa nay Thánh nhân luôn khoan dung với người xiết bao!”
Tiêu Lệnh Đức chỉ mong có câu này, ngẩng cái đầu mập ú, cố gắng trợn con mắt to bằng hạt đậu nhìn cha hắn. Vẻ mặt Hoàng thượng bình tĩnh, không nhìn ra vui hay buồn, Tiêu Lệnh Đức xoa xoa tay, cười nịnh nọt: “Là con sai rồi, cha đừng trách kẻ thiếu hiểu biết, con đúng là hồ đồ.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp lại khuyên giải, Tiêu Lệnh Đức chắp tay thi lễ với cha và anh trai.
Hoàng đế tức giận nói: “Không phải Thái tử và Trịnh tướng khuyên nhủ, thì mày cứ đợi mà xem, tỉnh rượu rồi hả? Sao còn chưa biến đi!”
Tiêu Lệnh Đức chạy trối chết.
Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng xin cáo lui.
***
Hai người vừa đi, Thái tử cố gắng kiềm chế thần kinh bắt đầu bành trướng, hô hấp cũng nặng nề, nhào đến bên gối Hoàng đế: “Cha, con vốn vô ý, sao Trịnh tướng lại nói như vậy với con!”
“Ông chẳng nói sai câu nào cả!” Hoàng đế nghiêm mặt nhìn Thái tử. “Con cái đều lớn cả rồi, sao vẫn không cẩn thận như thế? Ông ấy nói cái gì?”
Thái tử: “…”
Hoàng đế không biết Thái tử và Tể tướng có gì không hợp, hoặc nói cách khác, ngài không biết Trịnh Tĩnh Nghiệp đang chĩa mũi dùi vào Thái tử. Hai người bình thường không chạm mặt, thì sao có mâu thuẫn gì được? Hơn nữa, trước mặt Hoàng đế, Trịnh Tĩnh Nghiệp luôn rỏ ra rất quan tâm đến Thái tử, lại còn theo kiểu ‘làm chuyện tốt không cần lưu danh’, chẳng như việc con Thái tử đến tuổi đi học cũng do Trịnh Tĩnh Nghiệp nhắc tới chứ đâu.
Hoàng đế rất ‘đơn thuần’, ai là kẻ xấu sẽ tự khắc chữ trên mặt, người làm gian thần thì sẽ tuyên bố mình đang làm chuyện xấu?!
“Con nghĩ nhiều rồi, quân chủ phải có lòng khoan dung cho người,” lại nhắc câu này thêm một lần nữa, “Trịnh Tĩnh Nghiệp hiểu chuyện, con hãy cẩn thận mà suy nghĩ, làm theo lời ông ấy nói, chẳng phải hay hơn việc con kích động đánh Thập lang sao?”
Thái tử nghiến răng tháo chạy.
Không cần phải nói, một màn này được Hoài Ân kể lại cho Trịnh Tĩnh Nghiệp.
Liên tiếp mấy ngày sau, tâm trạng của Trịnh Tĩnh Nghiệp rất tốt. Như lời Hoàng đế nói, ‘Trịnh Tĩnh Nghiệp hiểu chuyện’, khi ông còn là một Huyện úy thì có cách làm của Huyện úy, làm Tể tướng thì có phương pháp của Tể tướng. Chuyện nào ra chuyện đó, không hề sai xót. Nói thật ra, ông có thể nhìn thấy được điểm nút, rồi từ đó tìm ra phương án giải quyết tốt nhất, không hề bạo ngược, đây cũng là chỗ mà Hoàng đế đánh giá cao.
Tể tướng, là một người hòa giải.
Thái tử đánh giá sai tình hình, đành gieo nhân nào, gặt quả nấy.
Trịnh Tĩnh Nghiệp coi như đã hiểu Hoàng đế, chỉ sợ từ hôm nay trở đi, trong suy nghĩ của Hoàng đế, Thái tử không thoát khỏi một nét bút nhạt ‘không đủ bao dung với em trai ’, sau này có chuyện gì, thì cái vệt này ngày càng đậm dần. Thành Thái tử không yêu thương anh em ruột thịt, hay!