GIÁO DỤC, PHẢI DẠY TỪ KHI CÒN NON; QUẢN CHỒNG, HƠI LỚN MỘT CHÚT LÀ BẮT ĐẦU ĐƯỢC RỒI.
“Suýt nữa là bị hại chết!” Đỗ thị vừa về đã oán hận trách móc.
Vừa về từ chỗ Miêu phi, Trịnh Diễm liền chui đầu vào thư phòng không chịu
ra. Chuyện châm ngòi ly gián này, càng làm nhiều thì càng bị chú ý. ‘Vô
tình nói ra’ mới là giống thật nhất, không phải sao? Trở về ‘nhắc nhở’,
thế thì phải giả vờ làm kẻ ngốc. Nàng sẽ từ từ lớn lên, không thể cứ ỷ
vào ‘lời trẻ nhỏ không chấp’ mãi, phải tu luyện một ý thủ đoạn ‘không
dấu vết’ mới được.
Lần này nàng không theo Đỗ thị đến cung Thúy Vi, Đỗ thị về nhà, bỗng nghe bà nói vậy, còn ngây ngô hỏi lại: “Mẹ, sao thế ạ?”
Đỗ thị rất tức giận: “Về sau ở điện Chiêu Nhân ít lời thôi!” Thật sự là
giận kinh khủng, còn hại tới cả nhà, Đỗ thị không phải một phụ nữ dốt
nát, trái lại, bà rất tinh ý, hơn nữa tính tình vô cùng mạnh mẽ. Nói tóm lại, đây là một người không thể chịu thiệt. Lần này rõ ràng là có lòng
tốt muốn giúp đỡ, đảo mắt một cái liền bị xuyên tạc ý định ban đầu, nếu
lúc ấy bà không ở đấy đỡ lời, thì Hoàng đế chẳng bình tĩnh quyết định gì đâu.
Thật sự không thể giúp đỡ người như Miêu phi được! Không phải do cô ta có ý
xấu gì, nhưng mưu trí không đủ xài, mọi suy nghĩ đều dùng để dính cứng
Hoàng thượng. Cái loại ‘không cố ý’ này, càng khiến người khác chán ghét hơn việc cố tình. Bạn sẽ không biết, trong tình hình nguy cấp, cô ta sẽ gây ra sai lầm gì. Đồng đội phải có chỉ số thông minh cao,
chuyện này rất quan trọng.
May mà Trịnh gia cũng có mặt mũi với Miêu phi, chuyện này càng dính sâu vào, thì sẽ vô tình bị cô ta hại chết.
Trịnh Diễm cho rằng, mình là một nhà tiên tri, chuyện gì cũng có thể đoán trước. Rụt đầu, mình không nên nhắc về Tiêu Lệnh Nghi trước mặt Miêu phi! Mình đã làm chuyện gì thế này?
Trịnh Tĩnh Nghiệp đang gặp xui, chuyện có thể khiến ông không vui rất ít,
thầy giáo ông cũng xử lý xong, thế mà lại thua trong tay Tống Viễn. Nghe Đỗ thị nói, ông giận chó mắng mèo quát: “Dù là bao giờ, ở đâu, cũng
phải tự hiểu, đừng làm chuyện ngu xuẩn! Cái gì nói được, cái gì không
nên, đều phải suy nghĩ cho kĩ càng. Không biết thì thà đừng nên nói!
Trước khi có thể học cách nói chuyện, thì học cách làm sao để ngậm miệng cho cha!”
Trịnh Diễm rất muốn khóc, hình như nàng đã làm chuyện ngu ngốc mất rồi. Người xuyên không thường coi dân bản xứ là NPC thành quen, dù nàng cẩn thận
coi chừng, nhưng vẫn là… đã xem nhẹ. Không, có thể nói, vô tình coi
thường cảm nhận kẻ khác, xem người ta là NPC, như Miêu phi chẳng hạn.
Trịnh Diễm phát hiện, từ sau khi nàng bắt đầu giao tiếp, qua mọi lỗi lầm lớn
nhỏ đều rút ra bài học rất thảm. Nếu như không phải có cha mẹ tuyệt vời
thế này, với những lỗi lầm như thế, đủ để sau này lớn lên không ai lấy
nàng rồi. Bật ngửa! Có đến nỗi khổ dữ vậy hông?
Trịnh Tĩnh Nghiệp xách con gái vừa bị giáo huấn một trận, nói: “Ngoan ngoãn được hai ngày, lại tác oai tác quái!”
Trịnh Diễm đúng là oan Thị Kính, nàng có lòng tốt, đâu ngờ chỉ số thông minh của Miêu phi không cao?
Trịnh Tĩnh Nghiệp thở dài: “Làm nhiều sai nhiều, ỷ mình hơi thông minh
mà tùy tiện làm bừa thì không khôn khéo rồi!”
Trịnh Diễm ngoan ngoãn nghe lời: “Là con lắm lời. Sau này ăn uống điểm trang
con nói gì, chỉ cần không theo lời thi phị là được,” suy nghĩ một chút,
“nói theo kẻ khác.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp lắc đầu: “Con đừng chạy loạn, cũng chớ nói lung tung! Ngoan ngoãn đi học cho cha.”
Trịnh Diễm nghe lời, chăm chỉ nghiêm túc theo học Cố Ích Thuần. Nhưng Đỗ thị, lại thường xuyên đến cung Thúy Vi. Ngoại trừ Miêu phi, khi Thục phi,
Hiền phi có mời, Đỗ thị cũng mặt mày rạng rỡ xuất hiện. Thành thật mà
nói, đánh giá của Đỗ thị về hai người này cũng không ra gì.
Thục phi, bà ta sinh cho Hoàng đế ba nam hai nữ, có thể biết đấy là một người có phân lượng, làm việc cũng không nhanh nhẹn. Thọ yến của mẹ Nghiệp Quảng Học qua lâu vậy rồi, bà mới mời Đỗ thị tới gặp, có thể thấy đây là một người hay
băn khoăn, đắn đo nhiều.
Còn Hiền phi, hẳn là vì chuyện của đứa cháu gái Trường Dương công chúa,
muốn dò xét Trịnh gia một chút. Chuyện Trịnh Uyển cưới công chúa chỉ là ý định bên trong, không thể nói rõ.
Chị em Hiền phi quả thật không muốn, xuất thân của bà ta không thấp, tính
tình của Thẩm thị và Phó thị cũng không khác nhau nhiều, đều là xuất
thân từ thế gia bậc hai của cả nước, dù con gái không lấy chồng thế gia
thì gả cho huân quý cũng tạm chấp nhận. Gả vào Trịnh gia, thì còn nói gì được nữa? Dù biết Trịnh Tĩnh Nghiệp là Tể tướng, nhưng đây là thời khắc quan trọng, ông sẽ thiên về Hoàng tử nào. Chị em Thẩm phi đang rất do
dự, nhất là Thẩm tiệp dư, không muốn làm lỡ chuyện cả đời của con gái.
Hai người muốn để Trường Dương công chúa được gả đến nhà mẹ đẻ của Tiên
Hoàng hậu Lý gia; Lý gia là thế gia, thế lực không nhỏ, gia giáo tốt,
lại còn có chút quan hệ thân thích với Thẩm gia.
Hoàng đế vô cùng áy náy, cảm động công lao vất vả của Trịnh Tĩnh Nghiệp, đã
vì ngài mà chịu không ít oan uổng nên muốn cho Trịnh gia một phần tôn
vinh. Thằng bé Trịnh Uyển này, tuy hơi có tính nết của con nhà giàu,
nhưng tướng mạo ngon lành, Hoàng đế vừa gặp đã vô cùng hài lòng.
Chị em Hiền phi chỉ có thể chấp nhận, Trịnh gia gian xảo như quỷ, không nắm được ý định gả con gái của Hoàng đế, mà đã không nắm chắc được thì tội
gì chọc vào người này chứ? Nhưng mà vẫn phải châm biếm một phen. Vấn đề
là, nói mỉa thế nào đây? Châm chọc khiêu thích thì chắc chắn không được
rồi đấy, Đỗ thị nào phải kẻ ngốc. Đành phải thi thoảng mời người ta tới
trò chuyện, trong lúc nói thì thể hiện trình độ của mình chút đỉnh.
Đỗ thị có thành kiến với Miêu phi, cũng hư tình giả ý, qua quýt cho xong
với Hiền phi. Các Hoàng tử, ủng hộ ai thì tốt? Không bằng cứ khoanh tay
đứng nhìn cho xong.
Cánh phụ nữ cứ cầm cự như vậy.
***
Hoàng đế là một người thống khoái, so sánh các cô con gái, quyết định
gả Trường Dương công chúa làm dâu Trịnh gia, cũngđã nghĩ đến nơi chốn
cho hai cô con gái còn lại, định sẽ đánh tiếng với bên thông gia sau.
Chọn ngày tốt, sau khi tan triều, Hoàng đế giữ Trịnh Tĩnh Nghiệp ở lại.
Ngồi xuống băng ghế nhỏ, chung trà trước mặt, Hoàng đế hỏi han vài câu: “Gần đây khanh vất vả rồi.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp khiêm tốn đáp: “Hiện tại cũng không bận lắm, thần chỉ theo bổn phận mà làm thôi.”
Hoàng đế cảm thán: “Có thể làm theo bổn phận là tốt rồi, nếu tất cả chư công
trong triều đều có thể làm đúng bổn phận của mình, thì trẫm còn lo gì
nữa chứ.”
“Ăn lộc vua, phải chia sẻ ưu tư cùng ngài.”
Hoàng đế khen ngợi tinh thần chuyên nghiệp của Trịnh Tĩnh Nghiệp một trận,
sau đó tỏ vẻ muốn khen thưởng: “Ta thấy Ngũ lang nhà khanh, cũng là một
nhân tài, có thể…” làm phò mã.
Bỗng một thái giám hoảng hốt chạy tới, mũ cũng mất đâu, tay để trên đỉnh đầu, hô lên: “Thần muốn gặp Thánh nhân.”
Hoàng đế bị cắt lời, vô cùng khó chịu, Hoài Ân vội vàng ra ngoài quát: “Thất
lễ trước ngự tiền, còn ra thể thống gì nữa?” Đến gần nhìn, lại càng
hoảng sợ, “Khóc cái gì mà khóc?”
Tên thái giám lúc này sao còn để ý thể thống gì nữa? Nhào tới ôm tay Hoài
Ân, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt: “Đoan Bình công chúa, Trường Dương
công chúa… qua đời rồi!”
Hoài Ân: “…”
Hoàng đế: “…” Rút cuộc là chuyện gì?
Trịnh Tĩnh Nghiệp: “…” Nguy hiểm thật!
Hai vị công chúa săn thú ngã ngựa té chết, đúng là… đúng là không biết nói
sao cho phải. Trịnh Diễm chưa bao giờ có thể ngờ rằng, đàn bà con gái
cũng có thể chết như vậy.
Về chuyện cưới hỏi, tuổi tác ba vị công chúa không chênh lệch nhiều, đều
đến tuổi, không có gì phải thẹn. Nhờ bản lãnh của mình, nghe ngóng được
tin tức, cả ba cô đều không muốn gả đến nhà Trịnh gia. Hoàng đế muốn kết thông gia, nhưng hai bên đều không muốn, đây là sự thật bên trong.
Còn phía Trịnh gia, công chúa đúng là phiền phức. Về công chúa mà nói,
Trịnh gia cũng lôi thôi. Căn cơ không đủ, còn đắc tội với Thái tử, nhà
chồng như thế, công chúa không có anh em
để dựa vào, ai lại muốn gả tới? Thật ra Trường Dương công chúa cũng có nhà ngoại để nương nhờ, vậy thì
càng không cần gả tới nhà Trịnh Tĩnh Nghiệp để chịu chèn ép.
Công chúa khó chịu trong lòng, hẹn nhau cưỡi ngựa, vừa lúc đó, công chúa
Vinh An, con gái thứ năm của Hoàng đế tới, cô ta đã xuất giả, có hai đứa con, cũng không chịu chèn ép gì. Trường Dương công chúa đi giải sầu
cùng chị, chờ các chị em cùng Đoan Bình công chúa tới, thời tiết tốt, đi săn thú.
Không ngờ nhất thời sẩy tay, xảy ra sự cố, ngựa của Đoan Bình công chúa mất
móng, hất Đoan Bình công chúa xuống, dẫm phải chân của ngựa Trường Dương công chúa, khiến cô té ngã, hai công chúa đều bị ngã gãy cổ.
Hai công chúa đều chết thì còn tâm tình gì mà nói chuyện hôn sự nữa? Trịnh
Tĩnh Nghiệp là một Tể tướng, vô cùng xứng đáng với chức vụ, nhắc nhở
Hoàng đế: “Những con ngựa kia đều qua huấn luyện, cho dù gõ chiêng đáng
trống bên cạnh cũng có thể thản nhiên như thường, sao lại bị kinh hãi cơ chứ?”
Con gái của Hoàng đế rất nhiều, quan tâm không hết, có cô công chúa cả đời
không thể gặp mặt Hoàng đế nữa kìa – Hoàng thượng bận mà! Tình cảm giữa
cha và con gái, thực ra không có nhiều. Nhưng mà con gái qua đời, làm
cha sao lại không quan tâm, nhất là chuyện này có vẻ mờ ám.
Hoàng đế yêu cầu những bên liên quan đi điều tra, Thái Bộc tự chuyên chăm sóc ngựa, chẳng may cũng bị hỏi tới, còn phải cho người phối hợp điều tra
cùng triều đình. Trịnh Thụy phẩm chất không đủ, tuổi không cao, lão già
xảo quyệt Thái Bộc Tự khanh đá anh vào tổ chuyên án.
Trịnh Thụy cũng vui vẻ báo cáo với cha mình: “Hương phấn trên người Đoan Bình công chúa quá nồng, thu hút ong bướm, cuối cùng khiến ngựa bị ong vò vẽ đốt.”
Bất luận thế nào, Trịnh Uyển cũng không cần cưới công chúa nữa, Trịnh Tĩnh
Nghiệp vô cùng vừa ý với kết quả này. Trịnh Tĩnh Nghiệp không ngốc, nếu
con ông cưới phải Trường Dương công chúa, dù ông tính toán thế nào, thì
người bên ngoài sẽ nghĩ ông có quan hệ với Yến vương, mà ông cũng không
muốn kết giao với cái hồ nước đục đó.
Không thể chị vừa chết thì đính hôn với em gái, dù gì cũng phải cẩn thận một
chút, Xương Thái công chúa còn nhỏ tuổi, có thể chờ một hai năm.
Chuyện cưới công chúa này, tạm thời sóng yên bể lặng.
***
Toàn bộ triều đình đều tiến vào thời kì yên tĩnh đến kì lạ, mãi đến khi Thánh giá hồi kinh.
Đầu tháng tám, Thánh giá trở về cung Đại Chính, lúc này bụng của Miêu phi
đã lớn lắm rồi, lúc nào cũng phải có hai bà đỡ, ba ngự y đi theo. Đại kế bắt đầu vào tháng chín, quan viên các nơi lục đục vào kinh, vào thời
điểm sát hạch chưa lên cao trào, Miêu phi sinh!
Miêu phi đúng là người có vận khí tốt, mang thai lần đầu, cô và chồng cách
tuổi nhau rất xa, không tốn bao nhiêu sức liền sinh một bé trai khỏe
mạnh! Hẳn là muốn nghịch thiên mà!
Nghe nói theo lời Đỗ thị, bé con không mập, mặt mũi đáng yêu. Bảo nghe nói là vì khi đấy nàng không tiến cung, vẫn theo học Cố Ích Thuần. Nghe tin đấy, Trịnh Diễm nói thầm trong lòng: Rõ ràng không phải nghịch thiên, biến thiên thì có.
Trịnh Tĩnh Nghiệp rất vui vẻ, phụ nữ có con, sẽ lo lắng cho con nhiều hơn.
Một khi Miêu phi có hành động gì, nhất định là khiến thần kinh của Hoàng Thái tử căng như dây đàn, Hoàng Thái tử không nổi khùng mới là lạ. Phần còn lại, ông chỉ cần chờ phản ứng dây chuyền phía sau thôi.
Tâm tình tốt hơn, ông cho phép Trịnh Diễm tham gia vào hôn lễ của Tam nương Vu gia. Trịnh Diễm ngoan ngoãn bảo đảm: “Con nhất định không quấy phá
đâu mà.” Thực tế, trong suốt toàn bộ thời gian hôn lễ, nàng ngây ngốc
vượt qua, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu duy nhất: “Thói đời cái mựa gì thế này?!”
Hôn lễ của Tam nương được diễn ra vào cuối tháng chín, khi tiết trời đã mát mẻ hơn. Vu Tam nương là thứ xuất, nhờ người mẹ duyên dáng, nên trông
chị ta khá xinh đẹp. Dòng dõi nhà chồng cũng không cao, anh chồng là một tiểu quan bát phẩm, cha chồng ngũ phẩm, nhưng nếu không vậy, chị ta
cũng chẳng thành vợ cả được.
Trước khi xuất giá, chị em trong nhà, chị dâu, bạn bè thân thích của tân
nương đến phòng chờ của cô dâu trò chuyện. Trịnh Diễm được Trịnh Du dẫn
theo, nghe chị cả của Tam nương nói với em gái: “Muội là con gái tướng
quân, đến nhà chồng thì không thể mất bản lĩnh. Phải có lễ phép với cha
mẹ chồng, nhưng cũng không thể để chồng, chị em dâu gây khó dễ! Cha mẹ
nuôi lớn đến thế, không phải để muội chịu người khác ức hiếp.”
Nhị nương tiếp lời: “Phải tự giữ đồ cưới của mình cho tốt, ta nghĩ nhà bọn
họ cũng không cho con trai ra riêng của mình bao nhiêu tiền tiêu vặt
đâu, cầm tiền trong tay, chính là nắm được mạch máu của đàn ông. Muội
phải giữ hết bổng lộc của cậu ta, rồi hiếu kính mẹ chồng, không có tiền, đàn ông cũng không thể làm bậy!”
Chị dâu cả Vu gia cũng kín đáo nói: “Tam nương gả qua đó rồi, không cần nương tay với đám hầu gái, hễ làm bậy thì cứ bán thẳng.”
Một phụ nhân trẻ tuổi mà Trịnh Diễm không biết nói: “Nếu mà dám léng phéng
trước khi cô sinh con thì cứ đánh chết luôn đi, giết già dọa khỉ.” (Sau
này mới biết được, cô ta họ Vương, là con gái ruột của Thái Thường
khanh, kẻ bị vợ đuổi giết suốt tám con phố, đúng là gia đình có truyền
thống sâu xa.) (Chương 12)
Trịnh Du bổ sung ở sau: “Làm gọn một chút, cũng chớ nên hễ chút là kêu đánh
gọi giết, phải tính toán rồi mới hành động. Hơn nữa, cô còn nhà mẹ đẻ
mà, đâu phải để trang trí thôi?”
Vương thị tiếp lời: “Đúng, nếu hắn ta dám chơi bời, cứ cào nát mặt ra!”
Trịnh Diễm hoàn toàn hóa đá.
Lúc Trịnh Du kết hôn, Trịnh Diễm còn nhỏ, không được thấy cảnh này, nhưng
nhìn biểu tình của Trịnh Du hiện tại, dễ dàng thấy là thái độ bình
thường. Trịnh Diễm chỉ cảm thấy trong lòng có hàng vạn con thần thú chạy như điên. Rõ ràng dạy đánh ghen công khai! Mà bọn họ đều là tiểu thư
nhà quan cả đấy, Trịnh Diễm cảm thấy, anh mình không phải cưới công
chúa, đúng là đã tránh được một kiếp.
Trịnh Du nhìn em gái, nghĩ thầm trong bụng: Dạy học, phải dạy từ khi còn non; quản chồng, hơi lớn một chút là bắt đầu được rồi.
‘Phát minh’ vô dụng là gì! Mua nhà tích tài sản riêng thì tính là gì! Những
việc đó của nàng chỉ coi là quậy phá chút đỉnh thôi, ‘công lao to lớn’
của phụ nữ thời đại này, thì chỉ là mưa bụi mà thôi. Muốn lưu danh ngàn
năm, phải tiếp tục cố gắng nhiều.