VỖ MÔNG NGỰA MÀ ĐÁNH LUÔN VÀO ĐÙI!
Trịnh Diễm bố trí các phòng cũng khá hợp lý, tòa nhà được chia thành hai nơi trước sau. Nửa khu trước dùng để tiếp khách, phần sau để ở. Chú cháu bốn người ngồi ở bàn tròn trong sân trước, Trịnh Diễm vào nhà bếp đằng sau quan sát một chút, để ba người bọn họ ngồi ở trước uống trà.
Khuôn mặt Trịnh Uyển lộ vẻ khổ sở, bụng nhủ thầm, ngoại trừ nồi lẩu đủ món ngon mà không thể ăn riêng, không chừng em gái lại làm một nồi thật cay để tra tấn cậu nữa kìa. Mà nghe nói cái món ‘xúc xích’ gì đấy, có phải là ăn cmn nội tạng động vật không? Đời này nhiều nhất cậu cũng chỉ mới ăn bao tử thôi, mà đã qua một màn gia công rất nghệ thuật rồi đấy.
Khó lắm mới có một ngày nghỉ, thế mà lại còn gặp phải chuyện xui xẻo này! Cậu không dám ghi hận muội muội, chỉ đành lén lút dùng ánh mắt oán thán Trịnh Thụy không biết bao nhiêu lần. Vừa ghi tên Trịnh Thụy vào sổ nợ, định bụng sau này sẽ bắt đệ đệ nợ cơm trắng, trả thịt tươi.
Chuyện Trịnh Uyển lo lắng không có xảy ra, dù gì Trịnh Diễm cũng là em ruột cậu, không có huyết hải thâm cừu, dùng nồi lẩu uyên ương hai ngăn
. Trịnh Uyển có thể yên tâm gắp rau xanh cậu thích, ngay cả đĩa xúc xích trước mặt cũng không bỏ ớt. Chả cần nói gì thêm, có lẽ trước khi xuyên không đã (nhìn người khác) làm, gia vị nguyên liệu được phối rất hợp, bỏ vào lồng hấp để chưng, khiến trạch viện nho nhỏ đều ngập một mùi rất thơm. Hơn nữa, bên trong đều là thịt! Trịnh Uyển không nhịn được hỏi: “Ruột đâu?” (xúc xích – tiếng Trung gọi là tương tràng – ruột thơm. Thật ra là lấy ruột non làm vỏ, bên trong nhồi thịt. Trịnh Uyển nghe tên nên hiểu nhầm.)
Trịnh Diễm chỉ miếng thịt tròn được cắt sẵn đặt trong mâm: “Không phải nó sao?”
“…” Muội gọi đó là ruột sao? Nha đầu chết tiết, làm huynh sợ mãi. Trịnh Uyển cắm cúi ăn.
Trịnh Thụy vui sướng vô cùng, cậu nhìn nồi lẩu, trước mắt lại là đĩa xúc xích thật to. Vì ở địa bàn của Trịnh Diễm, mà nàng lại nấu không ít rượu để cất giữ, chuẩn bị mừng năm mới, tặng người khác, hoặc mang về nhà biếu tặng cha mẹ, Trịnh Thụy chẳng khách khí lấy một bầu rượu tự rót tự uống.
Dù gì Trịnh Uyển cũng nhớ mình là anh của người ta, muốn đánh em trai thì cũng để về nhà mới đánh, âm trầm nói: “Đệ uống vào cẩn thận cưỡi ngựa không xong, ngã mặt mũi bầm dập, về nhà huynh đánh cũng không đành lòng đấy.”
Biểu tình Trịnh Thụy cứng đờ, cười thảo mai lấy lòng: “Ối Ngũ ca, không phải có huynh rồi sao? Sao huynh có thể trơ mắt nhìn đệ té chứ?”
Trịnh Uyển: “…” Đồ không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!
Trịnh Diễm cắn hai miếng xúc xích, cảm thấy rất ngon: “Thế này thì muội yên tâm rồi, có thể mang về để tăng món ăn trong năm mới.” Tính toán trong bụng, ở đây tổng cộng có sáu trăm cân (300kg), giữ lại đây một ít, nhỡ đâu cần dùng thì cũng không lúng túng chân tay, ừm, tranh thủ trước năm mới người ta giết gia súc nhiều, mua về làm thêm một ít nữa để dự trữ.
Nghĩ đến đó, Trịnh Diễm bỗng dừng lại, ngậm miếng lạp xưởng trong miệng, choáng váng. Để cho tiện, ban nãy nàng không ngồi xe, tự cưỡi ngựa đến, cả bọn đều cưỡi ngựa, làm sao có thể mang mấy trăm cân thịt và ruột heo (sau khi phơi khô, co lại cũng còn những mấy trăm) đi qua nửa kinh thành mang về nhà được chứ?
Buông đũa, sai người về nhà mang xe tới, dặn kĩ là phải sạch sẽ. Thấy các anh và cháu trai đều đã uống rượu, gọi thêm hai xe tới chở người, sau đó mới tiếp tục ăn. Trịnh Uyển còn hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì khó khăn à?”
Trịnh Diễm lắc đầu: “Không có gì, huynh cứ uống tiếp đi, muội cho người về nhà gọi xe tới, uống nhiều rượu nữa cũng không sao, miễn chớ để cha tóm là được.”
Trịnh Đức Hưng là vãn bối, người ngay thẳng, nhìn trái nhìn phải, cực kì biết điều không nói chen vào, ăn luôn miệng, cho dù có bị đau cúc hoa cũng không sao, dù gì… về nhà chắc chắn sẽ chẳng được ăn cay đã ghiền như vầy.
Bốn người ăn thỏa thuê, lúc về Trịnh Diễm mang gần hết xúc xích đi, để lại tiền, dặn dò kẻ dưới để ngày mai đi mua thịt và gia vị, hai ngày nữa nàng sẽ tới làm một mẻ mới. Phản ứng khi đàn ông mang bầu của thầy nàng quá mãnh liệt nên bây giờ xin Cố Ích Thuần nghỉ phép khá dễ. Lại thêm qua vài ngày nữa, đủ loại hoạt động xã giao sẽ bắt đầu, không muốn nghỉ cũng không được.
Trịnh Diễm đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, trong xe hàng chở xúc xích, Trịnh Thụy uống say thì vào một xe khác, một đoàn rầm rập về nhà.
Về đến nhà, Trịnh Diễm nhảy xuống xe: “Mang vài thứ đi theo ta, khoan dỡ xuống, kẻo có người để ý thấy, ta đi gặp mẹ trước đã.” Ba chú cháu Trịnh Uyển đã có men say, không dám cứ thế mà vào, đều tự trở về rửa ráy, thay quần áo cho tỉnh rượu.
Đỗ thị biết mấy đứa nhỏ nhà mình ra ngoài, sau đó còn cho người về nhà lấy xe, bà để ý thấy, liền hỏi đã xảy ra chuyện gì. Chẳng qua cả đám đến chỗ Trịnh Diễm ăn cơm, cười mắng một câu rồi cũng thôi. Bấy giờ thấy Trịnh Diễm một mình đi tới, cố tình nghiêm mặt: “Con cũng có bản lĩnh quá nhỉ, cùng các anh, cháu ra ngoài uống rượu cơ đấy.”
Trịnh Diễm cười hì hì đáp: “Không phải con cố tình hưởng lạc đâu, chẳng qua đi thử thức ăn thôi mà? Mẹ~ con mang đồ ăn ngon tới nè~”
Đỗ thị run lên: “Lại món cay nữa à?”
“Sao mà dám! Con làm nhiều loại mà!”
Rất nhanh sau đó, xúc xích được đưa lên, Trịnh Diễm tích cực chào hàng, Đỗ thị vẫn nghi ngờ. Triệu thị vẫn ở bên cạnh hầu hạ mẹ chồng, chẳng dám gật bừa. Chỉ là không thể không vì mặt mũi Trịnh Diễm, chị miễn cưỡng đồng ý để dưới bếp chưng một ít nếm thử.
Vị rất ngon. Lúc này Đỗ thị mới thả lỏng, cũng đến ngày con gái thật sự nghiêm túc, không còn là sát thủ nhà bếp nữa. Trịnh Diễm nhân cơ hội nói: “Con làm nhiều lắm. Đến năm mới tặng cho các anh và chị được không?”
Đỗ thị nói: “Không quên được đâu.”
Trịnh Diễm vỗ ót một cái: “Con lại quên một chuyện nữa. A Khánh mang mấy cái hộp kia tới đây.”
Triệu thị liền hỏi: “Cái gì vậy?”
“Đợi tí nữa là tẩu biết ngay, là chuyện tốt.” Nàng nhớ đến mấy bộ trang sức bằng ngọc trai kia, nếu đưa xúc xích tới chỗ Trịnh Kỳ, Trịnh Tú, không bằng gửi kèm cả mấy bộ trang sức này nữa. Tuy không cách quá xa, nhưng năm nay tuyết rơi nhiều, phái người cũng hơi khó khăn.
Trên mỗi hộp đều đã đánh dấu sẵn, Trịnh Diễm rút một hộp ra, mang đến trước mặt Đỗ thị: “Đây là của mẹ.” Đỗ thị nghi ngờ mở ra, tuy không phải không vui, nhưng vẫn nhíu mày nói: “Là đồ của con, sao không dùng cho mình, lại tùy tiện làm đủ thứ trang sức thế này? Trang sức của mẹ cũng đã mang hết đâu.”
Trịnh Diễm khoát tay chặn: “Cái đó đâu giống, đây là con có được mà, mấy cái kia đều là cha mẹ cho, chỉ có cái này, xem như cũng là con lấy được từ chỗ Thánh nhân. He he.”
Đỗ thị liếc nàng một cái, nhìn kĩ món nữ trang: “Tay nghề cũng không tệ.”
“Đó là~ con nhờ cha cho người tới làm đó,” rút một cái hộp khác, đưa cho Triệu thị, “Đây là của Tam nương.”
Triệu thị hơi mừng rỡ, khóe môi khẽ nhếch: “Ta cũng có sao?”
“Hihi,” Trịnh Diễm lúng túng cười, “Này là, chuyện ở nhà bếp, đã gây phiền phức cho tẩu nhiều rồi.”
Triệu thị cong khóe môi sâu hơn, như đang nhớ lại nỗi thống khổ đã trải qua: “Về sau cẩn thận là được.”
Trịnh Diễm chỉ vào những cái hộp còn lại: “Đây là phần đại tẩu, này là nhị tẩu, đây là của công chúa, còn đây là của tỷ tỷ.” Chưa nói công chúa nào, nhưng mọi người đều biết là ai.
Đỗ thị mở từng cái ra nhìn, hình dạng của các bộ trang sức không quá giống nhau, của bà có vẻ nghiêm túc thận trọng, còn phần Trịnh Du thì hoạt bát sống động. Đóng lại: “Chỗ Đại nương, Nhị nương mẹ sẽ cho người mang đi, con cũng viết thêm mấy chữ, đây cũng là tấm
lòng của con mà. Thế con làm tổng cộng bao nhiêu thịt? Để mẹ dễ chia.”
Trịnh Diễm trả lời: “Con mua mấy trăm cân lận, có điều phơi gió thì nhẹ bớt, nhưng cũng không ít đâu, vừa đủ.”
“Vậy cũng được, mỗi nơi năm mươi cân đủ không?”
Trịnh Diễm gật đầu: “Đủ ạ, con còn định làm thêm.”
Đỗ thị bảo: “Vào trương mục lấy thêm chút tiền đi, cũng làm cho cả nhà một ít, phải bao lâu mới xong?”
“Bây giờ thì cũng phải hơn nửa tháng.”
Trong lúc hai mẹ con một hỏi một trả lời, Triệu thị có ý kiến: “Mẹ, cứ để Thất nương đích thân mang đến quý phủ của công chúa và chỗ Tứ nương, mẹ thấy sao?” Để Trịnh Diễm tự tạo nhân tình.
Đỗ thị cười: “Con nói đúng.”
Triệu thị phụ họa theo, bảo, tết năm nay cũng phải mang số nữ trang này đi thăm người thân, khiến Đỗ thị cũng cao hứng hơn: “Trân châu hảo hạng, lại có thợ giỏi, cũng được lắm.” Này cũng là nhờ Trịnh Diễm đã tặng quà sớm, trang sức không phải để mang cho người khác ngắm sao? Còn lúc nào náo nhiệt hơn lễ mừng năm mới chứ?
***
Vị xúc xích hơi nặng, nhưng đối với vị giác đã hơi xuống cấp của người cao tuổi thì cũng là món lạ miệng. Trịnh Tĩnh Nghiệp ăn rất ngon: “Không tệ, không tệ, làm bao nhiêu?”
Thực đơn Trịnh gia lại có món ăn riêng.
Căn cứ vào nguyên tắc ‘Trịnh – Cố một khối’, chỗ Trịnh Tĩnh Nghiệp có món gì tốt thì sẽ không quên để cho Cố Ích Thuần một phần. Cố gia là một phần lí do khiến Trịnh Tĩnh Nghiệp mở thủ lệnh, cho người gánh lệnh cấm đi lại ban đêm đi đến tặng mười cân để ăn cho vui. Hôm sau Trịnh Diễm liền mang nữ trang và một đống xúc xích đến nhà thầy mình.
Trưởng công chúa Khánh Lâm vui vẻ: “Nghe nói là con tự làm?” Lại giễu, “Không đốt sạch cả bếp nhỉ.”
! “Ai nói con đốt nhà bếp chứ? Con chỉ tạo khói, chỉ có khói thôi!”
Trưởng công chúa Khánh Lâm che miệng cười: “Ai cha, đừng giận mà, A Diễm là giỏi nhất. Thầy con còn bảo, con gái có ích hơn con trai, được cô con gái như A Diễm, ăn uống đều có cả. Tới đây tới đây, xem nào.”
Nói xong mở hộp lấy một đoạn gấm lóa mắt đưa ra: “Cái này được mang từ cung ra đấy, kiểu dáng hơi mới lạ một chút, năm mới tới rồi, cầm về may quần áo mới để mặc, tinh thần cũng vui vẻ hơn.”
Trịnh Diễm nhìn thấy đoạn gấm này là biết không phải loại bình thường, có tơ vàng được dệt lẫn vào, mặt trên thêu hình hoa và chim rất sống động. Tiến lên một bước, còn có thể đổi màu nữa này!
Không khách khí nhận ngay: “Cám ơn sư nương.” Sau đó tự tìm cái hộp của mình rồi dâng lên: “Con cũng có quà tặng cho người này.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm mở ra nhìn, chiếc hộp trang sức này không kém so với trong cung, suy nghĩ một chút, liền hiểu ngay, cũng sẵng giọng nói như Đỗ thị: “Con nít, sao không biết tự dành dụm cho mình, ta cũng có cơ mà.”
“Nhưng những cái kia có phải do con tặng đâu.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm chỉa tay vào trán Trịnh Diễm: “May mà con là con gái, nếu là tiểu lang quân, không biết đã dụ dỗ bao nhiêu tiểu nương tử rồi.”
Trịnh Diễm cưới khoái chí. Trưởng công chúa Khánh Lâm nói: “Ta thấy con không có trang sức mới, sao không làm một ít?”
“Con có xâu làm dây chuyền, định năm mới sẽ mang.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm lại hỏi Đỗ thị có không, Trịnh Diễm cũng phải bày tỏ một ít với các chị dâu nữa. Trịnh Diễm cười nói: “Con làm việc, người còn lo lắng sao?” Trưởng công chúa Khánh Lâm bị bộ dạng bà cụ non của Trịnh Diễm chọc cười: “Ta nói rồi, lẽ ra con phải là một tiểu lang quân mới phải.”
“Con làm một nữ nhân trông nom việc nhà, ăn mặc xinh đẹp, chẳng lẽ không được à?”
Trưởng công chúa Khánh Lâm lại cười, mãi đến khi Trịnh Diễm phải đi rồi vẫn không thể khép miệng: “Năm mới nhà con có việc, nhưng chỗ của ta ít người, con thấy trong nhà bận quá không ai chơi cùng, thì chẳng bằng tới đây chơi với ta. Ta cho người nấu cơm, được không?”
Lời này đúng là có tính chất dự đoán, không quá hai ngày sau, Trịnh Diễm chạy như bay tới chỗ của bà – đến tị nạn.
***
Lại nói, thợ thủ công ở đó làm việc rất nghiêm túc, hiệu suất khá cao. Nói trước năm mới sẽ làm xong áo trân châu cho Trịnh Diễm, trung tuần tháng mười hai liền mang tới. Trịnh Diễm lại cho thêm mười xâu tiền thưởng, dặn dò liên tục: “Không được nói ra ngoài!”
Từ lúc Trịnh Diễm mang số vải được Trưởng công chúa Khánh Lâm cho về nhà, Đỗ thị vừa thấy liền nói: “Cái này không dễ có, nghe bảo năm nay chỉ tiến cống chừng vài cuộn, e là chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâmcũng không có tới năm ba cuộn đâu, để cái này lại cho con. Tìm một thợ lành nghề tới may một cái váy, số còn lại cất lại cho kĩ, sau này mẹ sẽ còn dùng tới.” Bà cũng hiểu rõ, nói với con gái ‘không được lãng phí đâu đấy’ là vô dụng, để Trịnh Diễm không làm bừa, không lãng phí đồ đạc, chỉ còn cách nói rằng ‘Mẹ sẽ còn dùng tới’, thì chắc chắn nàng sẽ giữ gìn cẩn thận.
Tiếc là, lời này đã chậm.
Trịnh Diễm rất vui vẻ! Ai cũng có tính thích chưng diện, váy mới nhanh chóng hoàn thành, hợp với chiếc áo đỏ tươi, vòng cổ trân châu, trên tay đeo vài chiếc xuyến bằng vàng kêu rủng rẻng, rất rực rỡ.
Nàng vui vẻ, không nhịn mang đi khoe. Dù sao cũng đã làm xong số nữ trang kia, khoảng đầu tháng mười hai, mang để thưởng cho mọi người dịp cuối năm. Phát xong ai cũng vui mừng, Đỗ thị cũng không bảo lãng phí.
Thế nào cũng không thể ngăn cản sự hăng hái của nàng được! Trịnh Diễm sung sướng nghĩ, hình tượng năm mới của nàng không có trở ngại thì hình tượng của mẹ mình phải tốt hơn. Nghĩ thế, lấy áo trân châu ra, đúng thế, đây là để chuẩn bị cho Đỗ thị.
Sau đó… suýt nữa là bị ăn đòn.
Đỗ thị liền nghiêm mặt giận dữ: “Đây không phải là cần rất nhiều hạt châu hay sao? Không phải con dùng hết rồi đấy chứ? Khốn khiếp!” Suốt mười năm nay, bà chưa từng mắng con gái như thế, “Mẹ đã nói thế nào? Đừng có lãng phí đồ tốt! Con tới đây cho mẹ! Mẹ phải hành gia pháp! Không để con lãng phí nữa!”
Vỗ mông ngựa (ý chỉ nịnh nọt) mà đánh vào đùi ngựa luôn rồi!
Trịnh Diễm vẫn còn để ý cái cái áo trong tay, tất cả phụ nữ trong phòng đều kinh ngạc không khép miệng, Đỗ thị phát uy rồi.
Trịnh Diễm ôm đầu nhảy đổng, đám vợ của quản sự và các tì nữ đều được nàng thưởng cho, biết nàng không dễ sống chung, không thật lòng chặn lại, chỉ làm ra vẻ không kịp phản ứng. Để Trịnh Diễm chạy thẳng đến cửa chính: “Người đến đây, theo ta xuất môn một chuyến.”
Thấy mọi người hai mắt đăm đăm nhìn mình, nàng mới sực nhớ vẫn còn cầm món bảo bối trên tay! Vội vàng nhét vào trong ngực, đúng là một đống lớn!
Lật đật chạy đến chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâm lánh nạn