TRÙM CUỐI KHÔNG PHẢI MUỐN DIỆT, THÍCH DIỆT LÀ DIỆT ĐƯỢC.
Trên triều, làm quan có rất nhiều đường, vì chưa hình thành chế độ thi cử tuyển quan viên, nên tất thảy quan viên đều được tuyển mộ, mà lí do tuyển mộ cũng đủ kiểu.
Ví dụ như, ‘Cha của Trương tam là Tể tướng, để có thể chiếu cố tới con ông cháu cha nhà người ta, cho làm quan.’ Hoặc, ‘Lý tứ là cậu của Hoàng đế, xét đến cảm nghĩ của Hoàng đế, ban tước vị.’ Hay như, ‘Vương ngũ có một ca khúc ca ngợi lòng trung thành, để nêu gương, cho làm quan.’ Lại còn có kiểu, ‘Nghệ nhân XX hát rất hay, có thể cống hiến đặc biệt cho sự phát triển văn hóa Thiên triều, lên quan ngay và luôn.’
Nếu Hoàng đế hơi ngốc một chút, chơi bời lêu lổng thì có thể lăn lộn kiếm được cái danh hiệu ‘nhân tài trang bị kĩ thuật chuyên nghiệp’, sau đó ra làm quan cũng xong. Mạt đế tiền triều cũng thế, đương nhiên, kết cục cuối cùng của ông ta cũng khá thảm.
Triều đại lập được tám mươi năm có lẻ, chuyện này việc nọ, mọi người đều ngầm hiểu.
Cho nên, chế tạo được bút chì, sau đó lăn lộn kiếm được một chức tiểu quan, cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Điều khiến Trịnh Diễm trợn mắt há hốc mồm chính là – cái tên xuyên không kia bỗng nhiên lại vào Đông cung! Hắn vào Đông cung làm gì?
Đây là phản ứng đầu tiên.
Tiếp theo đầu óc bắt đầu suy nghĩ rối lên: có phải tên kia định theo con đường quan lại? Đi theo Thái tử đến ngày mai tươi sáng? Hắn muốn làm gì? Không biết từng bước một đi lên như cha nàng mà còn bị người khác xem thường sao? Quan viên nhờ vào ‘tài nghệ’ là hạ đẳng nhất. Trừ khi gian lận, nếu không tuyệt đối không thể nổi bật. Hay là não tên này có vấn đề?
Mệ nó! Vẫn tưởng Tấn Giang (tên trang web đăng các tác phẩm văn học mạng)chủ yếu là để nữ chính, đâu ra tên này, hình thức lộn xộn, thế không phải là muốn đòi mạng sao? – đây là kết luận cuối cùng.
Cho dù đột nhiên có một đồng hương xuyên không, nhưng hắn ta tới diệt trùm cuối, xem cha nàng là trùm cuối tới xử lí. Trịnh Diễm nghĩ, như thể có một vạn bó đậu xanh rau má (trong truyện chửi lái đi, mình chuyển ngữ theo), hồn vía lên mây! Nàng không tin gã xuyên không chạy đến Đông cung để nằm vùng cho cha nàng.
Mệ mày!
Trịnh Diễm quyết định ác hóa! Gian thần cũng có quyền sống!
Trịnh Diễm ở trong tâm trạng ngổn ngang và điên cuồng trải qua sinh nhật mười tuổi. Trưởng công chúa Khánh Lâm thấy sắc mặt nàng không vui, lo nàng sinh nhật không có cha mẹ bên cạnh nên đau lòng, cũng an ủi một hồi. Trì Tu Chi cho rằng nàng không thích con thỏ, nên hơi buồn. Mãi đến khi thấy nàng rảnh rỗi liền chạy đến bên con thỏ cùng ngẩn người, thì mới yên tâm.
Tiếng lòng Trịnh Diễm: hai người cùng xuyên không, xuyên không chung không có phổ cmn biến đâu! Trước mắt định gây chuyện đến mức nàoc?! Chơi chung một máy sẽ chết máy, hai người xuyên không sẽ có người chết đó! Này không phải là thời đại hai kẻ xuyên không hợp tác ‘nấu nước’ đâu, bây giờ hễ có kẻ xuyên không, tất có một kẻ não tàn, không phải hắn thì là nàng!
Trịnh Diễm cẩn thận nhớ lại những hành vi của mình những năm gần đây, bỗng nhiên có cảm giác ‘chẳng lẽ mình chính là vật hi sinh’. Tức khắc, đổ mồ hôi lạnh sống lưng.
Mỗi người, ở thời điểm giết trùm cuối, cũng có thể là trùm cuối trong mắt người khác.
Trịnh Diễm buồn rầu, không biết kẻ xuyên không khác còn buồn hơn nàng!
Thường Bật là một đứa trẻ khá khổ, nếu có thể lựa chọn, hắn cũng không muốn quan hệ với Đông cung! Nhưng ai bảo nhà hắn bị liệt vào sổ đen của Trịnh Tĩnh Nghiệp chứ? Lúc Trịnh Tĩnh Nghiệp vừa vào kinh, cha Thường Bật giở trò, hai người đụng nhau, gia đình hắn chỉ bị tước chức mà không xét nhà, tuyệt đối nhờ suy thần (ý chỉ kẻ xui xẻo, đi ám người khác) Trịnh Tĩnh Nghiệp lúc đó đang ngủ gật.
Thường Bật quá thuộc lịch sử, không muốn cùng tranh chấp danh hiệu ‘suy thần mạnh nhất trong lịch sử’, ai đối nghịch với người này đều chết cả nhà! Nhưng vấn đề là, trước khi cậu xuyên qua, cha cậu đã động vào Trịnh Tĩnh Nghiệp!
Nghĩ đến chuyện Trịnh Tĩnh Nghiệp còn có một cô con gái tàn nhẫn hơn, cùng con gái cấu kết với con rể, Thường Bật chỉ muốn đâm đầu chết quách để xuyên không trở về cho xong, kết quả không thành. Xuyên không thì đã xuyên không, sau N ngày sống dở chết dở, Thường Bật lên tinh thần, bất đắc dĩ, đi vào con đường đấu tranh cùng suy thần. Miễn là hắn có thể tiếp xúc với Thái tử trước khi Thái tử bị phế, bảo vệ Thái tử thì coi như bảo vệ được cả nhà, dù sao lịch sử đã từng viết về quá trình phế Thái tử, hắn chỉ cần tìm chỗ để cắt cái rụp, thế là OK! Còn có thể lập công.
Thường Bật cảm thấy mình còn đáng thương hơn cả rau cải, đều bị bó buộc. Hắn cũng muốn ôm đùi suy thần, cưới con gái suy thần, sau đó ngắm nhìn cuộc sống tươi đẹp lắm chứ! Mai sau thế nào cũng không quan tâm! Nên làm gì, hắn đã có quyển sách lịch sử để tiến công rồi! Con đường đó chắc chắn suôn sẻ trót lọt, tiền đồ tươi sáng hơn con đường hiện tại này nhiều.
Không sai, Thường Bật xuyên không từ thời Đại Khích ‘tương lai’, cũng như Trịnh Diễm xuyên tới một triều đại nào đó trong lịch sử trung cổ vậy. Đây là thời không giả tưởng đối với Trịnh Diễm, nhưng trong mắt Thường Bật, lại được viết trong sách giáo khoa lịch sử của hắn, thật sự tồn tại.
Trịnh Diễm là người xuyên không, mà trong mắt người xuyên không như Thường Bật, lại thành ’dân bản địa’! Bây giờ Thường Bật có thể nói cho nàng biết, chồng nàng là ai, con là ai, sau này sẽ tàn nhẫn thế nào. Chẳng qua chắc chắn Thường Bật sẽ không thành thật khai ra, Trịnh Diễm cũng không ngờ Thường Bật biết. Nàng còn cho rằng người ta là đồng hương với mình. Nếu biết thân phận thật sự của Thường Bật, chắc chắn Trịnh Diễm sẽ… đầu tiên là ra mồ hôi lạnh toàn thân, sau đó đi tìm bác sĩ tâm lý.
Có điều hiện tại trước mắt, đã đủ khiến Trịnh Diễm sầu chết rồi.
***
Trịnh Tĩnh Nghiệp đến Hi Sơn, thấy Trịnh Diễm như vậy, vô cùng ngoan ngoãn, như thể đã thay da đổi thịt trong một đêm.
Thật kì lạ!
Còn Đỗ thị lại rất vui mừng: “Xa cha mẹ, thật ra con bé lại hiểu chuyện hơn. Con người, đều bị bắt buộc trưởng thành.” Lời này nói ra khiến Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng bùi ngùi, khi còn bé, hai vợ chồng cũng đều không cách nào khác mà bắt buộc phải trưởng thành, ai bảo cha mất sớm mẹ yếu đuối chứ?
Trịnh Diễm rất ngoan ngoãn, Đỗ thị lại bắt đầu đau lòng: “Ta thấy con bé ra bộ dạng thế này, trong lòng thật khó chịu.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Con nít đứa nào chả phải trưởng thành, bà đau lòng cho con bé thì đối tốt với nó thêm một chút là được.”
Sau nghe Trưởng công chúa Khánh Lâm nói, hình như lo cho con thỏ, sự đau xót chứa chan trong lòng Đỗ thị bay đến chín tầng mây. Trịnh Tĩnh Nghiệp không tức giận, còn tiện thể lên lớp với đám vãn bối: “Có thể nghĩ cho lâu dài cũng tốt, chuyện gì làm hoặc không làm, đã làm thì phải làm cho tốt, cân nhắc chu toàn, không để sau này hối hận, cũng không lưu lại tai họa.”
Hoặc không làm, đã làm thì tuyệt đối, đây là phong cách của Trịnh Tĩnh Nghiệp.
Sự kiện tiếp theo đã chứng minh chuyện này.
Trịnh Diễm nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên nhắc nhở cha nàng, bên cạnh có một tên muốn đi diệt trùm cuối kìa. Quấn quýt bên Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Cha, nghe nói bức tranh kia rất thú vị, chúng ta gọi hắn tới vẽ một bức đi. Sư mẫu muốn cho người tới vẽ tranh con thỏ cho con.” Cha nàng sẽ không cho phép một gã nam tử trẻ tuổi xuất hiện trước mặt con gái – nhất là hắn không cùng giai tầng với nhà nàng.
Vừa nói lời này xong, nàng cảm thấy có gì đó không thích hợp, sau lưng có một cơn gió lạnh. Ngẩng đầu, biểu tình cha nàng vẫn như trước, nhưng, nàng cảm thấy, ông không vui. Chẳng lẽ kẻ đồng hành đã bắt đầu động vào cha nàng rồi?
Thường Bật không có bản lĩnh này, hắn vừa vào Đông cung không lâu, còn chưa tiến hành đi sâu vào dò xét, cả ngày bị giao một đống công việc đến chết khiếp, mỗi ngày vẽ vẽ, vẽ vẽ mỗi ngày, vẽ Thái tử, vẽ Thái tử phi, vẽ Thái tử phi xong còn phải vẽ những thiếp thất khác của Thái tử, chưa kịp thân thiết cùng Thái tử, lại bị Thái tử mang cho mượn để vẽ tranh cho người ta.
Mỗi lần trở về, Thái tử đều phái hai người cùng hắn đến nhà bên kia, hắn vẽ vời, thái giám tranh thủ truyền tin tức. Thường Bật rất muốn nói với Thái tử: Có nhiệm vụ gì
không, giao cho ta đi! Thái tử không coi hắn là tâm phúc, đương nhiên không để hắn làm những chuyện móc nối. Kinh luân cả đống, tiên tri đầy bụng, thế mà không có ai nghe!
Nếu Thái tử gặp một tên tiểu quan ‘nhờ vào tài nghệ’ nói gì nghe nấy, thì không tới phiên Thường Bật, Trịnh Tĩnh Nghiệp đã an bài mười tám người kéo Thái tử té xuống mương từ lâu rồi.
Thái tử vẫn còn sức chiến đấu nhất định, trong tay anh ta có – Thường Bật – nhận vẽ tranh với khắp nơi, thật ra là tranh thủ cơ hội để lật đổ thế lực Trịnh đảng. Trịnh Tĩnh Nghiệp đã sớm để mắt tới Thường Bật.
Đúng là, vàng tự phát sáng, kẻ xuyên không luôn có hào quang trên người, không thể che giấu. Chỉ tiếc ngà voi, sừng tê giác đều là đồ tốt, nhưng không thể giữ. Còn không à, thợ săn tới rồi kìa.
Trịnh Tĩnh Nghiệp cười nhẹ hỏi con gái: “Sao con biết có người như vậy?”
Trịnh Diễm thành thật trả lời: “Trước khi Ngũ ca cưới chị dâu, con đến chợ đông định tìm món gì đó hay hay để làm quà, thấy có người vẽ tranh ở đó, vẽ khá giống. Lúc ấy rất giật mình, quên hỏi, Đại lang còn mua rất nhiều bút chì ở chỗ hắn nữa kìa.”
“Thế à. Tạm thời đừng nghĩ tới người này, thiên hạ rộng lớn, luôn có kì nhân dị sĩ, tất nhiên có người vẽ loại tranh này. Cha con tìm người khác cho con nhé?”
Trịnh Diễm khinh bỉ liếc Trịnh Tĩnh Nghiệp một cái, Trịnh Tĩnh Nghiệp lập đổi giọng ‘chú dẫn con đi xem cá vàng’, nói: “Kẻ đó không được.”
Trịnh Diễm cũng nhanh nhẹn gật đầu: “Con cũng thấy thế.”
Con gái rất ngoan, ít khi nào làm phiền cha mẹ.
“Có điều hắn rất có năng lực, nhiều người như vậy, không phải ai cũng có thể vào Đông cung làm quan nhanh như hắn.” Trịnh Diễm bổ sung.
Trịnh Tĩnh Nghiệp bắt đầu tính toán, ông đã nhớ kĩ Thường Bật.
Sự thật là như thế.
***
Trong khi Trịnh Diễm còn đang suy đoán không biết cha nàng định đối phó với Thường Bật thế nào thì trong cung Thúy Vi, Miêu phi đã hành động trước.
Cô nũng nịu với lão Hoàng đế: “Thánh nhân có biết có một kì nhân xuất hiện trong kinh không?”
Gần đây Hoàng đế có xu hướng thích con nít, thằng cu con mới sinh bên cạnh rất hiểu chuyện, vui vẻ hỏi: “Kì nhân nào? Sao nàng biết mà ta không biết? Nàng ở thâm cung cơ mà?”
Miêu phi cười nói: “Là vẽ tranh đó, tranh vẽ rất giống thật, hôm nọ thấy hắn ta có vẽ cho quận chúa Tân Xương một bức, cứ như là Quận chúa từ tranh bước ra, làm thiếp hết cả hồn. Thiếp cũng muốn có bức vẽ như thế.”
Hoàng đế nói: “Nếu đã có bản lĩnh như thế, gọi vào thử xem?” Cũng muốn vẽ cho mình một bức.
Miêu phi bất đắc dĩ nói: “Đó là ngoại quan! Nghe các cung nữ kể rằng, kẻ kia vẽ bằng loại bút chế riêng, gọi là bút chì, do hắn tạo ra, phương pháp bí mật. Cũng nhờ bản lĩnh này, được gọi vào Đông cung, làm quan cửu phẩm. Nếu làm quan Đông cung, sao thiếp có thể dễ dàng gọi tới được? Hơn nữa, hắn ta còn đang bận vẽ tranh cho quận chúa Tân Xương, tổng cộng đến mười hai bức, mặc mười hai xiêm y khác nhau…” Dù sao cũng đã là tư tưởng, quan viên Thái tử, cô nam quả nữ ở chung với con gái Thái tử hồi lâu, ra vào Đông cung thường xuyên, người cũng tuấn tú, mồm mép ngọt lịm, khiến bọn tiểu cung nữ tim đập đỏ mặt mãi.
Hoàng đế rất khó chịu.
Sau đó Trịnh Tĩnh Nghiệp thu hoạch, Trịnh Tĩnh Nghiệp được coi là ‘người máy tính’, nhớ kĩ mọi tài liệu về bách quan trong triều, ông còn cố tình chọc vào Hoàng đế, nhắc tới Thường Bật: “Trưởng công chúa nói để hắn vẽ cho Thất nương bức tranh con thỏ, không thể nuôi được thì xem tranh cũng tốt.”
Hoàng đế nổi giận: “Tên Thường Bật này là ai?! Sau ai ai cũng nói tới hắn?!”
Trịnh Tĩnh Nghiệp không nhanh không chậm đáp: “Người này là quan viên của Đông cung, chắc Thánh nhân còn nhớ rõ cha của hắn, chính là phạm quan mười mấy năm trước, Thường Thái. Thánh nhân từ bi, không sung quân bọn họ, vẫn còn ở trong kinh thành. Thường Bật nhờ tài nghệ nhập Đông cung, là một nhân vật lanh lẹ. Nay trong kinh có ai mà không biết Thường Bật? Các nhà đều nhờ tay này vẽ người, vẽ tranh chim muôn hoa cỏ làm vinh dự, mọi người chờ hắn vẽ tranh cho đang xếp hàng đến sang năm. Thường là vẽ xong ở nhà đó, vừa về Đông cung không lâu, lại có người đến xin Thái tử cho mượn người.” Sau đó liệt kê vài cái tên trong triều làm bằng chứng, ý bảo không phải mình nói lung tung.
Nghi ngờ của con người có thể lan ra rất rộng, não bộ ảnh hưởng đến độ tức giận rất nhiều. Nói chung, đó là tâm trạng hiện tại của Hoàng đế.
Dù sao thì, Hoàng đế cũng đang rất tức giận.
Trịnh Tĩnh Nghiệp đi rồi, Hoàng đế càng nghĩ càng giận, gọi Thái tử tới mắng cho một trận: “Hắn là thanh niên trai tráng, ngày ngày ở chung với Tân Xương, còn ra đạo lý gì?! Mày làm cha mà thế à?! Kĩ thuật tinh xảo khéo léo nhưng vô dụng, các ngươi lại coi làm của quý! Cửa nhà mày vì muốn gọi hắn mà sắp bị san bằng cả rồi!” Hạ lệnh đem đánh sáu mươi trượng ngay tại chỗ, ngay trước mặt Thái tử. Hoàng đế tức giận, ai dám lơ là? Cứ đánh thẳng tay, một gậy rồi lại một gậy.
Thương Bật chưa kịp phát huy tài năng ‘chân chính’ đã bị cái danh ‘mê hoặc Thái tử’, dụ dỗ Thái tử chơi bời lêu lổng mà rơi đài. Một gốc cây xuyên thành mầm non, cứ thế mà bị thủ đoạn độc ác của Trịnh Tĩnh Nghiệp bẻ gãy.
Thường Bật oan gần chết, hắn còn chưa kịp thực hiện kết hoạch!
Thái tử tức gần chết, Hoàng thượng lại nghe lời người khác không nghe lời anh ta.
Thường Bật muốn đến diệt trùm cuối, không ngờ mình lại trở thành tiểu quái chỉ trong vài giây. Thế mới nói, trùm cuối không phải bạn muốn diệt, là diệt được. Bạn mới cấp 10, lại muốn đi diệt trùm cuối tinh anh cấp 100, kết quả chỉ trong giây lát. Liều mạng tấn công, cũng không vượt qua sự đẳng cấp khác biệt – trừ khi trò này bị lỗi.
Trịnh Tĩnh Nghiệp ra tay, khiến Trịnh Diễm được mở rộng tầm mắt, bên này nàng ngồi bứt trụi lông thỏ, bên kia Trịnh Tĩnh Nghiệp đã nhẹ nhàng tiêu diệt nhanh gọn. Trịnh Diễm cố gắng hấp thụ nước mực đen thành dưỡng chất, rèn luyện gia tăng khả năng lí luận thực tiễn.
Xuyên không thì có gì giỏi, như Trịnh Diễm cũng vậy, Thường Bật hoặc bất kì ai khác cũng thế. Cũng như ba chữ ‘Hoàng Thái tử’, nhìn thì rất đáng sợ, khi đối đầu thì cũng thế thôi, bất kì lúc nào cũng không thể đánh mất ý chí chiến đấu của mình. Người xuyên không, dân bản dịa, đều là cư dân của thế giới này, mọi người đều ngang hàng. Bạn có kĩ năng, tôi cũng có, chẳng qua khả năng từng người không giống nhau, hợp lại là được. Gặp kẻ địch thì phải tiêu diệt ngay – Trịnh Diễm rất tâm đắc.
Công bằng mà nói, nếu Trịnh Diễm ở vị trí của Trịnh Tĩnh Nghiệp, muốn tiêu diệt một địch thủ, tất nhiên phải cẩn thận vô cùng, có thể sẽ phân vân, Thường Bật thông đồng với Thái tử, hoặc có kì ngộ khác thì không thể có thể tùy tiện xử lý được. Trịnh Tĩnh Nghiệp không biết,
giải quyết dứt điểm.
Đôi khi, không biết gì mới là may mắn. Cũng bởi vì cha của Trịnh Diễm ‘không biết’, nên mới ra một phương pháp bạo lực đại sát tứ phương tâm đắc đến vậy.