Con Gái Gian Thần

Chương 69: Màn kịch quỷ thần


trước sau

KHÔNG PHẢI CÀNG LÚC CÀNG HUNG TÀN, LỚN LÊN KHÔNG AI LẤY SAO?!

Tuy rằng tập tục cởi mở hơn, nhưng trong các mặt đời sống, mọi người vẫn tuân thủ một số quy củ đã được ước định, đất nước cũng dùng hình thức pháp luật để bảo đảm các tập tục đó được chấp hành. Tỷ số tuân theo ‘Cha mẹ đặt đâu, con ngồi đó’ chắc chắn sẽ cao hơn ‘Thương nhân không mặc áo lụa’. Hôn sự của con gái, cũng không phải nhà trai tình nguyện cưới, nhà gái muốn gả vội là được, trưởng bối hai nhà vẫn cần thương lượng với nhau một chút.

Cha mẹ Trì Tu Chi đã qua đời, người có quyền lên tiếng trong hôn sự của chàng chỉ có Cố Ích Thuần mà thôi, Trì bà ngoại không tính. Cha mẹ Trịnh Diễm vẫn còn.

Mở hội nghị theo thông lệ.

Ý kiến phản đối của Đỗ thị có điểm quan trọng: “Ta biết A Diễm có ý kiến riêng, tiểu lang quân Trì gia cũng là đứa trẻ tốt. Chỉ là… cha mẹ ruột của nó đều đã qua đời,” suýt nữa là nói chàng mệnh khắc, “Lại chưa kể A Diễm còn nhỏ, mà tiểu lang quân kia, cũng đã bao lớn đâu. Hai vị tôn thân nhà nó cũng không phải dễ ở chung.”

Sau khi nghe ngóng cũng biết, bà ngoại và mợ của Trì gia cũng là một mối phiền toái, chuyện này không thể chỉ nghe Trì Tu Chi bảo đảm là được. Đỗ thị hiểu rõ, một bên là Trì bà ngoại, có ruột thịt, quan hệ huyết thống, là người thân của đứa cháu duy nhất, thế mà không có quyền phát ngôn trong hôn nhân, cũng không ở chung, nếu trong lòng bà ngoại kém vui thì… – mà chuyện này lại rất có khả năng – Đỗ thị sẽ không để con gái mình chịu thiệt thòi.

Về chuyện này, Cố Ích Thuần cũng không thể bảo đảm, có bảo đảm cũng vô dụng, Trưởng công chúa Khánh Lâm có thể hiểu suy nghĩ của Đỗ thị. Trịnh gia cưới con gái thế gia thì không sao, con dâu vào cửa rồi thì cũng là người nhà mình, dù gì thì cũng có thể dạy bảo. Nhưng con gái lại đến nhà người ta, dù Trì gia đã suy sụp, chỉ sợ hai vị thân thích vẫn còn mang thói thế gia, xoi mói bắt bẻ. Vãn bối chống lại bề trên, ở phận Trịnh Diễm có lẽ sẽ chịu thua thiệt.

Cố Ích Thuần không nhịn được nói: “Cũng đâu phải nó không có cách. Hơn nữa chúng ta cũng có thể tìm một người trông chừng A Diễm mà?”

Cho dù không biết Trịnh Diễm và Trịnh Tĩnh Nghiệp đã nói gì, vẫn không thể giấu được chuyện trong điện Chiêu Nhân. Bằng không bọn họ lập hội nghị để làm cái đếch gì? Không phải sợ càng lúc càng hung tàn, lớn lên không ai dám cưới sao? Không nhận ra Trì Tu Chi từ người được xem xét trở thành đối tượng tiến cử trong cuộc họp rồi đó sao? Vừa hay có kẻ liều mạng bằng lòng xin cưới, xem thử hợp không rồi ngầm cho phép chứ còn gì nữa.

Trịnh Tĩnh Nghiệp vẫn không lên tiếng, ông đang cân nhắc lợi hại. Mới nhỏ thế này mà đã tìm cách xử lý Thái tử, mới đây không lâu còn tự mình ra tay, sau này lớn hơn một chút, không chừng còn khó gả hơn con gái Tiêu gia! Nhà nào rơi vào tay nàng, thu thập không quá khó. Vấn đề là… nàng bằng lòng chịu gả sao? Nghĩ đến nếu cô con gái thông minh thanh khiết đáng yêu của mình phải gả cho một gã nào đó ngu ngu ngơ ngơ rồi sinh con đẻ cái, Trịnh Tĩnh Nghiệp cảm thấy ớn lạnh cả người.

Nỗi buồn của người làm cha.

Trưởng công chúa Khánh Lâm muốn làm dịu không khí, đề nghị: “Ta còn vài thằng cháu, nhà nào tuổi tác phù hợp, mọi người coi thử…”

Đỗ thị lắc đầu: “Tính con bé mạnh mẽ như vậy, ta sợ sẽ sinh sự.” Trịnh Tĩnh Nghiệp tán thành, nếu Hoàng đế trẻ lại hai mươi tuổi, ngài chưa thành công, nói không chừng bây giờ Trịnh Diễm chưa đến tuổi xuất giá, Tân đế lên ngôi, lúc đó anh em có tranh cãi xích mích cách gì đấy, để con gái giúp tạo phản cho không phải tiện lắm sao?

Cuối cùng Cố Ích Thuần mở miệng: “Còn chọn người khác nữa à?”

Thiếu niên trong các nhà quyền quý trên đời không thiếu, mọi người cũng từng gặp qua, mang ra so sánh với Trịnh Diễm, đều cảm thấy không thích hợp. Không nhất thiết phải nam mạnh nữ yếu, nhưng dù gì thì nam này cũng không thể quá yếu so với nữ được? Đều thua trước sự hung hãn của Trịnh Diễm.

Trưởng công chúa Khánh Lâm nói: “Ta cũng quen biết trong Khâm thiên giám, nghe nói có một dị nhân trong kinh, xem tướng quẻ rất chính xác. Nhờ ông ta bốc một quẻ, không nói ai với ai, chỉ cần hợp là ổn, xem thử có được không?”

Dường như Trì Tu Chi được toàn bộ phiếu tán thành.

Cuối cùng Trưởng công chúa Khánh Lâm đưa ra một vấn đề rất thực tế: “Còn A Diễm nghĩ thế nào?”

Hiện trường im lặng.

Bốn vị lão gia quyết định lỏng tay để Trì Tu Chi được gần gũi với nàng, nhưng, bọn họ tuyệt đối không dùng uy quyền của mình mà đính hôn trước cho Trịnh Diễm. Sức chiến đấu của cô nhóc rất ghê gớm, trước khi nàng không có ý đó, các trưởng bối cũng không muốn tùy tiện gây áp lực. Từ lúc Trịnh Diễm bảy tuổi đã xác định mục tiêu: Để mọi người trong nhà coi trọng quan điểm của mình, nay đã hoàn toàn làm được. Cho dù cảm thấy Trì Tu Chi thích hợp, bọn họ cũng không thể mở miệng, chỉ đành để Trì Tu Chi tự mình cầu phúc.

Thời đại phong kiến đi đòi vợ, cha mẹ tôn trưởng đều chấp nhận cho, còn phải theo đuổi vợ thế này, khổ như Trì Tu Chi, coi như cũng hiếm thấy trên đời.

***

“Ái chà, không đuổi kịp, không đuổi kịp kìa!” Trịnh Diễm túm váy chạy phía trước.

Cục trắng tròn đuổi theo đằng sau, vừa truy đuổi ầm ĩ: “Bắt, bắt lấy.” Khóe miệng còn có hai giọt chất lỏng đáng ngờ.

Thời tiết trở lạnh, mọi người ở trong gian chính rộng cực kì của phủ Trưởng công chúa Khánh Lâm, chơi rượt đuổi.

Trưởng công chúa Khánh Lâm cười nói: “A Ninh thích A Diễm lắm đấy.”

Đỗ thị thấp giọng nói: “Nhìn nó vẫn còn con nít thế cơ mà.” Sao không thể lo lắng cho Trịnh Diễm được? Không phải điều kiện nào của Trì Tu Chi cũng tốt, chỉ là hình như Trịnh Tĩnh Nghiệp có tính toán gì đó, mà dù sao chăng nữa cũng không thể quá công kích học trò của Cố Ích Thuần trước mặt ông ấy được.

Trưởng công chúa Khánh Lâm nói: “Đã định thì không hối hận. Chẳng lẽ sống chung với Cố gia dễ lắm sao? Để Phò mã lo là xong.”

“Nhưng bà ngoại bên kia, người không nghe nói sao? Còn yếu ớt hơn cả hoa xuân tháng ba, phải chăm sóc cho tốt. Chỉ cần bà ấy lâu lâu bệnh một trận, A Diễm đã khó xử rồi.”

Trưởng công chúa Khánh Lâm cười nói: “A Diễm bao lớn rồi? Ba năm bảy năm nữa là không thể không kết hôn, đến lúc đó có người cưới hay không thì chẳng biết được. Dù cho muội có buồn bực đi chăng nữa, chẳng có nhà nào cái gì cũng tốt lành hoàn hảo chờ muội gả con gái vào đâu! Bước qua cửa nhà người, còn phải trông xem bản lĩnh của từng người, chuyện hệ trọng không thể cứ mơ hồ vớ vẩn. Ta đã sai người đi đưa thiếp, vị dị nhân kia đã nhận, hai ngày nữa chúng ta tự mình tới cửa. Nếu quẻ tính đúng, chúng ta sẽ nói chuyện với Trì Tu Chi, nếu muội cảm thấy chướng mắt, lại bàn tiếp, thế nào?” Âm mưu hại chết bà ngoại người ta, không thể nói trước mặt Cố Ích Thuần được.

Đỗ thị yên tâm: “Được.”

“Ha ha~” Cậu nhóc Cố Ninh cười khanh khách, Trịnh Diễm muốn biết hai người kia nói cái gì, cố ý dậm chân tại chỗ, để cậu nhóc chộp được góc váy, “Bắt được rồi, bắt được rồi. Ha ha.”

Trịnh Diễm nhận cái khăn tay từ thị tì, lau nước miếng cho cậu nhóc: “Đúng thật, bắt được rồi, A Ninh chạy nhanh quá.”

Cố Ninh rất khoái chí, ngón tay nhỏ xíu vẫn bám lấy váy Trịnh Diễm không buông, ngẩng đầu xoay mặt lại: “Mẹ, mẹ, con bắt được tỷ tỷ rồi nè.”

Trịnh Diễm bế cậu nhóc đến ghế, nhét vào lòng Trưởng công chúa Khánh Lâm: “Bướng quá đi mất, mệt chết con.”

Cố Ninh vùi trong lòng Trưởng công chúa Khánh Lâm, mắt nhìn Trịnh Diễm: “Tỷ thật là xinh đẹp, lớn lên gả làm cô dâu cho đệ.”

Trịnh Diễm vẫn cầm khăn tay, run run, nói đùa: “Khi nào đệ nói chuyện không chảy nước miếng nữa thì tính tiếp.”

Khuông mặt nhỏ nhắn của Cố Ninh đỏ ửng, chui vào lòng Trưởng công chúa Khánh Lâm cọ cọ, sống chết không chịu chui ra.

Vẻ mặt Đỗ thị vô cùng thê thảm, A Diễm, không phải con nên thẹn thùng một chút sao? Tại sao lại thành A Ninh xấu hổ thế này?

Trưởng công chúa Khánh Lâm vỗ về lưng của Cố Ninh, không an ủi cậu nhóc, chỉ nói với Trịnh Diễm: “A Diễm đã là một đại cô nương, chớ nói đùa những lời như thế. Nếu đây không phải là A Ninh, mà là một cậu bé nào đó tầm tuổi con thì phải làm thế nào?”

Trịnh Diễm cự nự dịch người: “Con không dễ dàng chấp nhận đâu.”

Còn cứu được! Đỗ thị cảm thấy mừng rỡ, Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng vui, định nói gì, chợt nghe âm thanh ầm ĩ từ xa vọng lại, Đỗ thị hỏi: “Đây là tiếng gì nhỉ?”

“Trong phường Vĩnh An đang sửa nhà, cả ngày không được yên tĩnh, cũng không thể nói gì được.”

Đỗ thị hỏi: “Là phủ đệ của Quảng Bình quận vương phải không? Cách nhà tẩu cũng gần đầy chứ.” Cũng có thể coi là vậy, ở phố bên cạnh, đi bộ khoảng hai mươi phút.

Trưởng công chúa Khánh Lâm bĩu môi: “Mặc kệ nó! Không có liên quan gì đến chúng ta. Ta đã gặp thằng nhóc đó rồi, giống y chang mẹ nó, lớn đầu rồi mà còn ngơ ngơ ngác ngác, gàn dở!” Bị một thằng nhóc bốn tuổi bảo chỗ ngồi quá sát Hoàng đế, là chuyện xấu hổ nhất trong lòng Trưởng công chúa Khánh Lâm.

Lỗ tai Trịnh Diễm khẽ động, nghĩ
bụng: Quả không liên hệ gì, con trai trưởng của Thái tử đã bị đuổi khỏi cung.

Trưởng công chúa Khánh Lâm lại dồn hết sự chú ý lên người Trịnh Diễm: “Hai ngày nữa ta và mẹ con đi gặp một kì nhân, A Diễm đi cùng được không?”

“Hả? Kì nhân nào?”

“Nghe nói giải quẻ rất đúng, xem tướng cũng chuẩn.” Trưởng công chúa Khánh Lâm trong trạng thái khai hỏa, cố gắng dụ dỗ Trịnh Diễm: “Phán quyết họa phúc tốt xấu trong đời người, chưa hề sai lầm. Từ khi ông ta còn là thiếu niên, đi ngang qua một căn nhà, trong nhà đánh mất bốn đĩnh hoàng kim, hỗn loạn vô cùng, cho là nô tì ăn cắp, muốn báo quan giết tì. Nhưng nô tì này mệnh chưa tuyệt, ông ta động lòng trắc ẩn, bốc một quẻ, phán ngay vị trí của mấy đỉnh hoàng kim kia…”

Trịnh Diễm không tin, nghe thế nào cũng giống mấy tụi lừa đảo đang dụ dỗ mấy bà nội trợ.

Vẫn là Đỗ thị hiểu con gái: “Kì nhân này ở ngoài kinh thành, nơi đó cây cỏ hoa lá cũng tốt tươi, mai vàng đang nở, con đi xem với mẹ.” Giọng nói không cho phép có nghi ngờ.

Dưới quyền uy của mẹ, Trịnh Diễm vẫn có kháng nghị nho nhỏ: “Được, thì đi ngắm cảnh.”

Khỉ mốc! Bị người xem làm cảnh để ngắm thì có!

***

“Huynh cũng đến ngắm hoa mai?” Trịnh Diễm khoác áo lông ấm áp, tay ôm lò sưởi, vừa xuống xe thì thấy Trì Tu Chi, lại có cả Cố Ích Thuần, Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng đến một biệt viện nho nhỏ ngoài thành. Trịnh Tĩnh Nghiệp rất khôn khéo đưa cả đám con cháu tới đây, để xem dị nhân này có bình luận hay ho nào không.

Biệt viện nằm trong một rừng mai rộng, tuy rằng hai ngày qua tuyết rơi nhiều nên đã rụng bớt, nhưng vẫn khá đẹp.

Cố Ích Thuần nhìn rất thích mắt: “Xa núi gần cây, trong lòng thật vui sướng.”

Một giọng nói nửa già nửa không từ xa vọng lại gần: “Tệ nhân (gọi bản thân một cách khiêm tốn) đã tới, phá hư cảnh thanh tĩnh này rồi.”

Cố Ích Thuần nói: “Không phải quân tử, là do bọn ta thôi.”

Khách sáo một hồi, Trịnh Diễm đứng bên đánh giá vị kì nhân này. Tuổi khoảng năm mươi, râu tóc lấm tấm bạc, tướng mạo gầy guộc, mắt trái đã mờ nhưng mắt phải thì sáng đến dọa người. Trịnh Diễm cũng cảm thấy hơi khác thường.

Nàng nhìn kĩ người nọ, kì nhân tiên sinh cũng nhìn nàng, ánh mắt rất lạ kì. Đến khi tất cả mọi người đều thấy sự kì lạ của ông ta, Cố Ích Thuần ho khan một tiếng: “Vị này là Phục tiên sinh, sao các con còn chưa ra mắt?”

Mọi người ngoan ngoãn tiến tới, miệng gọi: “Tiên sinh.”

Phục tiên sinh cũng có vẻ thế ngoại cao nhân, đảo mắt, nói: “Hoa mai đang nở rất đẹp, các vị có thể ngắm một chút, đừng ngại, chỉ xin chớ tùy tiện bẻ cành.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp gật đầu: “Các con đi đi..”

Người lớn và Phục tiên sinh vào phòng trong, ném đám vãn bối ra ngoài chịu đông lạnh. Trịnh Đức Bình khoanh tay, rụt vai, cuối cùng cũng mở miệng: “Cô cô, cho con vào nhờ xe của người chợp mắt một chút đi.”

Trịnh Diễm đã quen với tính của cậu: “Trời lạnh, đừng ngủ, cẩn thận kẻo cảm.”

Lần này Trịnh Đức Bình chỉ trả lời bằng giọng mũi, tìm xe để ngủ.

“Đừng đứng ngây ra đó nữa, đi bộ, hoạt động một chút là ấm người ngay thôi.” Trịnh Diễm dẫn đầu. Đám con trai Trịnh gia mừng rỡ chạy ùa ra.

Trì Tu Chi đưa tay từ trên trời xuống: “Rễ mọc trồi trên đất, lá rụng khó thấy, để ta đỡ muội, tụi con trai chạy vấp té thì không sao, con gái bị ngã thì không nên,” Sư huynh tốt bảo vệ sư muôi, nhân tiện cầm tay người ta, “Khỏi cần cầm lò sưởi, bảo bọn họ mang theo là được. Đi ra ngoài cũng không sợ lạnh.”

Tay Trì Tu Chi rất ấm, tay áo của cả hai dài, hai bàn tay trắng trẻo được che lại dưới ống tay áo. Trì Tu Chi không đi nhanh: “Mấy ngày nay không được gặp muội, nghe bảo phải đóng cửa đọc sách à?”

“Khụ, cha nghi ngờ muội ra ngoài sẽ giở trò.”

Trì Tu Chi khẽ mỉm cười, khiến Trịnh Diễm rất ngượng: “Cười, cười đi, không phải đã gặp rắc rối rồi sao?”

“A Diễm không gặp rắc rối đâu.”

“…” Rút tay, nhưng không rút về được.

Trì Tu Chi siết chặt đến là vất vả: “Cứ thế này thật tốt.” Chàng đã có một bà ngoại tiểu bạch thỏ rồi, cảm thấy như Trịnh Diễm thật là tốt.

Còn người lớn trong phòng vô cùng kinh ngạc: “Người nói…”

Vẻ mặt của Phục tiên sinh cũng vô cùng khó hiểu: “Thật ra tiểu nương tử và tiểu lang quân rất xứng đôi, hai người cũng chẳng đoản thọ. Phú quý của tiểu nương tử từ tiểu lang quân mà tới, sau này còn phú quý hơn tiểu lang quân. Tướng công Phu nhân cũng có phúc, đều nhờ tiểu nương tử mà tới. Có thể cho vời hai vị ấy để ta nhìn mặt một chút được không?”

Nghĩ bụng, tướng mạo của tiểu nương tử đúng là quý, mà của tiểu lang quân cũng là tướng phú quý chẳng thua, ông trời tác duyên mà chồng không quý bằng vợ. Chuyện này thật là lạ!

Trì Tu Chi và Trịnh Diễm được gọi về khẩn cấp. Đỗ thị kéo con gái đến trước mặt Phục tiên sinh. Phục tiên sinh trừng mắt phải, nhìn một vòng, trông như một ông chú bất lương. Vừa xem, vừa lắc đầu: “Sao lại thế chứ?”

Đỗ thị rất sốt ruột: “Tiên sinh, rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ có gì không ổn?”

Phục tiên sinh vuốt râu đáp: “Phu nhân đừng vội, cũng không phải có gì không ổn.” Đang suy nghĩ muốn nói thế nào.

Trịnh Diễm bỗng nói: “Nếu là họa tan nhà nát của, tiên sinh hãy… kín miệng như bưng đi vậy.” Nàng nhìn con mắt của vị thần nhân kia, cảm giác kì lại khi vừa gặp lại nhân lên, bỗng nhớ tới bốn chữ ‘tiết lộ thiên cơ’.

Phục tiên sinh nói: “Tiểu nương tử luôn biết việc mình làm, phúc từ đây mà ra.”

Trịnh Diễm ngạc nhiên, nói như thế, trong những người ở đây, về hiểm độc thì chắc chỉ có cha mới so bằng nàng. Phế Thái tử thì có kết quả gì hay ho chứ? Khiến Thái tử rơi đài, rõ ràng mà muốn giết cả nhà người ta, lại còn biết việc mình làm? Chính mình cũng không thể tự lừa dối bản thân như thế được?

Phục tiên sinh lại làm ra vẻ cao nhân.

***

Lời Phục tiên sinh rất mông lung, tuy đã chứng minh mệnh Trì Tu Chi không phải không tốt, nhưng cũng để lại một màn sương mù dày đặc. Trưởng công chúa Khánh Lâm nghĩ thoáng hơn: “Bây giờ phẩm cấp của A Diễm cao hơn thằng bé họ Trì đó thôi.” Nói xong liền nở nụ cười, vợ quýhơn chồng, nếu ở nhà mẹ đẻ như bà thì rất bình thường.

Lại hỏi Đỗ thị: “A Diễm phú quý cả đời, muội yên tâm rồi nhé?”

Đỗ thị đáp: “Thì cũng chỉ tốt cho nó chứ ai.”

Bản thân Trịnh Tĩnh Nghiệp hoàn toàn không phải người mê tín, nhưng chuyện liên quan đến con gái, làm gì cũng vô ích. Ông đích thân đến đây là để gặp tận mắt vị Phục tiên sinh này. Phục tiên sinh cũng biết quảng cáo, không tùy tiện gặp người, không mở miệng, ông chẳng thể phái người đến thử. Trước khi tới, cũng đã sai người tìm hiểu tra xét không ít chuyện về Phục tiên sinh mới cảm thấy tin được vài phần, để ông ta nói càn một hồi.

Bấy giờ mới thoải mái bảo: “Cứ để bọn nó như thế,” rồi nghiêm mặt nói với Cố Ích Thuần, “Cảnh cáo trước, tuyệt đối không để Trì Tu Chi có cử chỉ thất lễ nào! Nếu nó không có bản lĩnh khiến A Diễm coi trọng, đệ cũng chẳng có cách nào. Nó cứ trình bày rõ ràng với nhà ngoại trước, đợi A Diễm đến tuổi cập kê thì đệ sẽ có cách nói.”

Trịnh Diễm hoàn toàn không biết mình đã được ngấm ngầm giao nhận, người biết chuyện vẫn đang quyết chí giữ im lặng. Về nhà, bọn họ cũng không thể hiện ra ngoài, nếu mà Trịnh Diễm nổi giận thì còn Trì Tu Chi làm vật hi sinh.

Ba người đều tán thành, còn bắt đầu nói đùa. Cố Ích Thuần rất bất lương: “A Diễm không hiểu chuyện, Tu Chi sốt ruột lắm rồi.”

Trịnh Tĩnh Nghiệp nhếch khóe môi.

Làm người không thể nói trước, khi Cố Ích Thuần nói Trì Tu Chi sốt ruột, mọi người chờ xem cuộc vui thì không lâu sau, sang tháng hai, Trưởng công chúa Khánh Lâm hớt hơ hớt hải chạy tới nói với Đỗ thị: “Hỏng rồi, hỏng rồi, Đại lang gặp A Diễm, nó nhìn chằm chằm!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện