HOÀNG ĐẾ, NGÀI LẠI PHÁ NỮA RỒI!Hoàng đế, ngài lại phá rồi!
Sau khi Hoàng đế dùng sức mạnh ngang ngược tỏ thái độ, hầu hết quần thần đều nghĩ tới một điều.
Hoàng đế ở tuổi này, từ một góc độ nào đó đúng là bắt đầu xuất hiện vài tính chất ‘Hôn quân’ đích thực, bên cạnh đấy, với một người đã có mấy chục năm trong nghề (Hoàng đế), ngài đã hoàn toàn thuần thục, đối với chuyện quản lý cũng
quen tay hay làm – bao gồm cả màn c
hơi đểu. Trong giờ phút
Lập trữ quan trọng, hễ chút ngài lại đùa bỡn, mọi người đành nhường nhịn, không thể tùy tiện phản bác.
Có điều lần này không phải là ý tưởng bất ngờ nảy ra của Hoàng đế, ngài đã suy sâu tính kĩ cả rồi. Phủ úy sứ nhận mệnh làm việc, gặp nạn trên đường, một đám lọc lõi trên triều sao không thể nhìn ra vấn đề bên trong? Cộng thêm với lập trường của Hoàng đế, ngài cảm thấy như thế là mất mặt, muốn ăn miếng trả miếng. Đương nhiên có người không nhận ra nguyên nhân, nhưng chỉ cần ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hoàng đế liền ngoan ngoãn ngậm miệng, bấy giờ không phải là lúc thích hợp để
cương với ngài.
Kết quả, người nổi danh nhất trong Ngự sử cũng không chịu đứng ra phản đối. Thế nhưng ——
Tưởng Tiến Hiền tay cầm thẻ
(thanh bằng gỗ hoặc ngọc ghi tên để các quan cầm khi vào triều), cùng mọi người ca tụng sự sáng suốt vĩ đại của Hoàng đế, lại khen ngài tinh mắt biết nhận ra anh tài, trong bụng cười thầm:
[Tướng sĩ tắm máu mà không được một tước vị nào, sao mọi người có thể tin phục?]. Dù không ghi hận trong lòng, nhưng Trì Tu Chi cũng chẳng thể tránh cảnh bị kẻ khác dèm pha rằng chàng dựa vào quan hệ đằng sau.
Trịnh Tĩnh Nghiệp khá hài lòng với biểu hiện của Trì Tu Chi, sau khi cúi người lại nghĩ:
[Chỉ cần thằng nhóc này có bản lĩnh vững vàng, dẫu người khác muốn đẩy nó thì có thể làm gì?]. Nếu bảo do dựa vào quan hệ, phần lớn mọi người trong triều đều nhờ vào quan hệ đấy thôi? Nhất là con cháu thế gia, có mấy người tự mình phấn đấu nào? Tính kĩ ra, được như Viên Mạn Đạo, đúng là trăm người chẳng có nổi một mạng.
Viên Mạn Đạo được Trịnh Tĩnh Nghiệp cho phép nên chậm mất nửa nhịp mới nhận ra thâm ý đằng sau sự tùy hứng của Hoàng đế, chân định bước ra khỏi hàng để phản đối, nhưng rồi lại rút về. Tròng mắt không đảo mà tự hỏi: Chắc chắn lần Trì Tu Chi gặp nạn này có nguyên do, Trì Tu Chi là Phủ úy sử, cho dù cậu ta nhờ may mắn mà được làm Trung thư xá nhân nhưng cũng không thể thay đổi tính chất của lần đi công tác này là vì đất nước, trong tình huống này mà có người ngầm hại, Viên Mạn Đạo tức giận một bụng. Sau đó quay về chuẩn bị tư liệu, xem xét tình hình, nhất định phải tố!
Hoàng đế thấy đến cuối mà không có người phản bác, khoái chí tuyên bố chấm dứt hội nghị công tác lần này, đồng thời giữ lại Trì Tu Chi để nói chuyện.
Tùng tốp năm ba người tản đi, những kẻ quan hệ tốt với nhau thì ở chung, nói những chuyện quang minh chính đại. Đương nhiên Trịnh Tĩnh Nghiệp và Cố Ích Thuần đi cùng nhau, sáng nay trái tim của hai người hơi bị kích thích, phải nói chuyện để bình phục trở lại.
Cố Ích Thuần than thở: “Bình thường cảm thấy chuyện gì cũng thờ ơ, hôm nay mới biết, không phải mình lãnh đạm mà chẳng qua không để tâm đến những kẻ khác thôi.”
Trì Tu Chi cười giễu: “Coi như nó gặp may!”
Cố Ích Thuần khẽ cười, dang tay duỗi người ngay trước cung Đại Chính: “Nghĩ một đằng nói một nẻo.”
Cố Ích Thuần già thì già rồi, nhưng phong thái vẫn nhanh nhẹn như trước, cho dù duỗi người vươn vai, cũng duỗi rất nhẹ nhàng, khiến nhiều người tới vây xem. Trong đó không ít người chúc mừng hai vị Trịnh, Cố, người chúc mừng Trịnh Tĩnh Nghiệp vì có ‘Chàng rể tài’, kẻ lại khen Cố Ích Thuần ‘Có cách dạy trò’. Thật lòng hay đóng kịch, không chỉ một hai lời là xong.
Tưởng Tiến Hiền đi ngang qua hai người, cũng dừng chân mỉm cười: “Lần này Trì lang làm khối kẻ khâm phục!”
Đáp lại, Cố Ích Thuần cười một tiếng: “Khen lầm rồi, nó còn trẻ, đây chính là lúc ra sức vì nước. Thật ra tiểu lang quân nhà ông (Tưởng Trác), hành xử có chừng mực, không quan tâm thiệt hơn, chẳng hổ là con cháu thế gia.”
Tưởng Tiến Hiền vừa cười vừa chắp tay: “Có thể được một câu khen ngợi của Tư Huyền, ta phải về kể cho A Trác nghe mới được.” Cáo từ rời đi, vừa đi vừa ngẫm nghĩ, câu Cố Ích Thuần nói là khách sáo hay thật lòng? Rốt cuộc ông ta thấy A Trác thế nào? Với tính tình cáu kỉnh của danh sĩ như ông ta, hẳn không phải nói cho qua chuyện đấy chứ?
Trịnh Tĩnh Nghiệp cười như có như không nhìn Cố Ích Thuần, trong mắt viết mấy chữ rõ rành rành rằng:
Đồ lừa đảo! Nhìn thì giống khen ngợi, thật ra chẳng nói tốt cho câu nào. Không nhắc một tiếng nào đến tiền đồ, nhân phẩm cả, đánh Thái Bình quyền chắc?
Cố Ích Thuần ngước đôi mắt thuần khiết một góc bồn mươi lăm độ nhìn trời, ngây thơ trong sáng đủ để so với thằng cu nhà mình.
Mọi người trong Trịnh đảng cứ cảm thấy bầu không khí quanh hai người hơi kì lạ, đợi đến khi nụ cười tiêu chuẩn của Trịnh Tĩnh Nghiệp xuất hiện, mới vây lại chúc mừng. Cố Ích Thuần lịch sự khách sáo gật đầu với mọi người: “Ta về nhà trước.” Chẳng có ý gia nhập vào đám người này.
Trịnh Tĩnh Nghiệp mỉm cười nói với tụi đàn em: “Sắp tới e không rảnh, mấy ngày nữa là tới Hi Sơn, đến lúc đó uống rượu cho thỏa.” Trịnh đảng đáp ran.
Trì Tu Chi và Hoàng đế ngồi đối diện nhau, nghe tiếng xôn xao ồn ã bên ngoài, Hoàng đế hỏi Hoài Ân: “Ngoài đấy đang có chuyện gì vậy?”
Hoài Ân tự chạy ra ngoài xem xét, nhanh chóng quay lại: “Là Trịnh tướng công, bảo mấy ngày nữa tới Hi Sơn sẽ đãi khách, đám nghiện rượu đang vui vẻ ấy mà.”
Hoàng đế cười chỉ tay vào Trì Tu Chi: “Đáng ra bọn họ phải cám ơn khanh.”
Trì Tu Chi cười đáp: “Là Tướng công mừng cho Thất nương, thần được thơm lây.”
Hoàng đế hỏi: “Sao lại là ‘mừng cho Thất nương’? Là sợ mới đúng! Chẳng những cha vợ của khanh sợ nó, ta cũng hãi nữa là,” sau đó nghiêng người tới, thần thần bí bí nói, “Nghe kể khanh gặp nguy hiểm bên ngoài, con bé liền xông vào cung khởi binh hỏi tội.”
Trì Tu Chi hơi ngạc nhiên, cũng nghiêng người về trước: “Nàng đến đây thật ạ?” Thầm nghĩ, vào đề chính rồi!
“Sao giả được?” Hoàng đế tằng hắng một cái, “Rốt cuộc lần này khanh đã gặp chuyện gì? Kể lần lượt ra, không được bỏ sót!”
Trì Tu Chi thấp giọng lần lượt kể lại những chuyện mình đã trải qua…
***
Trịnh Diễm bảo là làm bánh nhân đậu, nhưng sau đó tiện tay làm thêm mấy món điểm tâm khác, đậy lồng lại, đột nhiên cảm thấy ngứa mũi, vội vàng quay sang hướng khác hắt hơi, lầm bầm: “Ai đang nói xấu mình nhỉ?”
Khụ khụ, thân là gian đảng, rất biết tự giác.
Dặn các nha đầu nhóm bếp trông độ lửa, Trịnh Diễm cởi tạp dề xuống rồi đến chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâm đang chờ. Từ xa đã nghe tiếng ríu rít, Trịnh Diễm cảm thấy hơi lạ, có Cố Ninh, một câu bị lặp đi lặp lại năm, ba lần là chuyện rất bình thường. Nhưng kì quái ở chỗ, câu ‘Nói thỉnh an’ được lặp lại những bảy, tám lần, hơn nữa cứ một câu là giọng của Cố Ninh, câu tiếp theo nghe rất kì cục, kế nữa thì từ ‘Ngu ngốc’ tiếng cao tiếng thấp lặp lại ngần ấy lần.
Trịnh Diễm vào phòng, thấy trước mặt Trưởng công chúa Khánh Lâm đặt một giá đỡ, có một chú vẹt sặc sỡ đứng trên – đã có đáp án.
Giá đỡ trông giống loại đèn cây đặt dưới đất, Cố Ninh lùn tủn, phải ngước đầu, nhảy lên dạy chim, Trưởng công chúa Khánh Lâm ngồi ở một bên cười cực kì vui vẻ: “Tỷ tỷ con tới rồi kìa, đừng làm trò với con chim đó nữa.”
Cố Ninh vừa nói: “Chào tỷ.” Vừa bất mãn liếc con vẹt.
Trịnh Diễm khom người sờ má cậu nhóc, cảm thấy thật mềm: “A Ninh đang làm gì đấy?”
“A Hồng là đồ ngu!” Cố Ninh phun trào, “Đệ dạy nó suốt mấy ngày, thế mà vẫn nói lung tung.”
Suýt nữa là Trịnh
Diễm phá ra cười, đưa mắt nhìn vẻ mặt muốn cười mà không được của Trưởng công chúa Khánh Lâm: “Đệ dạy nó những gì rồi?”
Cố Ninh đưa tay chọt vào giá, con vẹt liền lắc lư: “Xin chào.”
Cố Ninh trợn trò mắt: “Con chim chết tiệt, thấy tiểu nương tử xinh đẹp là ngoan ngoãn nói chuyện ngay!”
“Chim chết chim chết chim chết…”
Trưởng công chúa Khánh Lâm cười ngặt nghẽo, Trịnh Diễm bế Cố Ninh rồi đưa cậu nhóc cho Trưởng công chúa Khánh Lâm. Trưởng công chúa Khánh Lâm bế lấy con, bóp mũi cậu mà đùa. Gia lệnh cho người tới báo: “Phò mã đã về.” Trưởng công chúa Khánh Lâm liếc sang Trịnh Diễm: “Tu Chi có tới không?”
“Không ạ.”
Cố Ninh chòi người ra khỏi lòng bà: “Con đi đón cha đây~” Con vẹt sau lưng cũng không chịu làm người ngoài mà hô theo: “Con đi đón cha đây~” Cố Ninh dừng lại ngay tức khắc, quay đầu: “Không phải cha của mi!” Vẹt cũng nói: “Không phải cha của mi!” Cố Ninh nổi nóng, xăn tay áo: “Ta nhổ lông của mi!”
Hai người không có lương tâm Trưởng công chúa Khánh Lâm và Trịnh Diễm cùng ôm bụng mà cười nắc nẻ, cuối cùng chỉ có Trưởng công chúa Khánh Lâm đỡ cho Cố Ninh: “Con đi đón cha đi, giao nó cho mẹ.” Cố Ninh hầm hừ chạy ra ngoài, theo sau là một đống thị tì, sợ cậu chủ nhỏ chạy nhanh quá mà té mất.
Trưởng công chúa Khánh Lâm đắc ý nói với Trịnh Diễm: “Thế nào?”
Thì ra con vẹt này là người mang tới?! “Đừng đùa vậy chứ, A Ninh bị người trêu tới hỏng.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm sửng sốt, rồi lại nở nụ cười: “Cái miệng của nó, để nó có việc làm, còn nhỏ quá, sao ngồi yên được? Không có việc gì làm liền chạy tới chỗ A Khoan, mà khi A Khoan ngủ là lúc phát triển đấy. Thế là ta tìm cho nó một con vẹt.”
Đang nói chuyện thì Cố Ích Thuần ẵm con trai vào, rất tự nhiên, Trưởng công chúa Khánh Lâm đứng dậy đón: “Ông bỏ nó xuống đi, nặng lắm.” Cố Ích Thuần ước chừng cậu con trai: “Không sao, được mà.”
Trịnh Diễm cười híp mắt chào thầy, Cố Ích Thuần nói: “Gì? Sao lại còn ở đây? Có khi cha con về nhà rồi đấy.”
Giọng Trịnh Diễm nghèn nghẹt: “Biết rồi mà hỏi.”
“Nó bị Thánh nhân giữ lại hỏi chuyện, không biết khi nào mới ra, con đừng đợi ở đây lâu, về nhà sớm đi. Mà nghe nói –– ban nãy con xém nữa là giết chồng hả?” Giọng nói cũng mang vẻ hóng hớt.
Trịnh Diễm nghiêng đầu: “Trong bếp có điểm tâm, con đi xem thử, nhưng mà đừng ăn hết nha, chừa cho
ai đó một ít.”
Đằng sau Cố Ích Thuần phá ra cười ha hả, Trưởng công chúa Khánh Lâm khe khẽ hỏi chuyện, Cố Ích Thuần vỗ vỗ con: “Mang nó đi đi,” chỉ vẹt, “Chuẩn bị đi, về rồi chúng ta ăn cơm.” Lại nhìn sang Trịnh Đức Khiêm, Trịnh Đức Khiêm nói thầm trong bụng,
không nghe không nghe gì hết, chẳng qua mình đang xem biểu diễn trực tiếp thôi. Cố Ích Thuần đẩy con và học trò đi, tám chuyện với vợ.
Cuối cùng Trịnh Diễm cũng không thể ở Cố gia lâu hơn, không cam lòng mà về.
***
Vừa về tới cửa, Mã nghênhliền nói: “Thất nương, Tướng công có dặn, Thất nương về rồi thì đến thư phòng trước.”
“Đã biết,” Trịnh Diễm nói, sau đó quay sang Trịnh Đức Khiêm, “Cháu về thì đừng ra ngoài, chút nữa ta có việc tìm đấy.”
Trịnh Đức Khiêm trả lời: “Cháu không đi đâu đâu.” Các chú các anh đã về rồi, thế nào cũng có nhiều chuyện để hóng!
Trịnh Diễm đến thư phòng của Trịnh Tĩnh Nghiệp, nói: “Cha, con về rồi.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nghiêm mặt: “Tài bắn cung của con không tệ nhỉ?” Giọng điệu rất nguy hiểm, Trịnh Diễm cảm thấy, đại khái ý của cha mình nói là: Nếu con thấy không tốt, để cha tìm người giúp con bắn thủng thằng nhãi kia luôn.
Cười hì hì, Trịnh Diễm ra vẻ nịnh nọt chạy tới: “Cha thật lợi hại, cái gì cũng biết, thật đúng là chẳng giấu cha được điều gì~”
“
Hừ!”
“Cha, cái gì cha cũng biết cả à? Thế cha có biết hôn thê Tưởng Trác đang ở đâu? Hôm qua Vinh Quốc phu nhân tới chỗ nào? Công chúa Vinh An muốn cất nhắc tài tử nào không?” Nàng hỏi một mạch mấy câu, đều là những điều đã hỏi Trịnh Đức Khiêm trên đường về.
“Tiểu nương tử chưa xuất giá đến Tưởng gia bây giờ còn ở quê…” Còn lại đều không hay, “Con biết cả à? Biết làm gì?”
“Không phải con, là Đức Khiêm đó.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Nó nghĩ tới mấy chuyện này có ích gì?”
Trịnh Diễm không thể không nói tốt cho cháu mấy câu: “Cha đừng có xem thường chuyện này, việc tuy nhỏ, nhưng nếu sử dụng thích hợp sẽ có ích lắm. Chẳng hạn như Vinh Quốc phu nhân, bà ấy đi gặp
bán tiên, cầu thần xem bói. Nghe nói tay bán tiên đó rất linh, có thể sửa vận, chậc, nhưng làm không tốt thì thành
vu cổ à nha.”
(Vinh Quốc phu nhân là mẹ Thái tử phi Trần thị)Trịnh Tĩnh Nghiệp nghĩ bụng, không phải cũng có thể thành phải. Xoa cằm, lưu dân nổi loạn lấy danh nghĩa vì Phế Thái tử, nhỡ đâu Hoàng đế đổi ý thấy Thái tử còn hi vọng thì sao, như vậy đây cũng là một nhược điểm có thể nắm lấy.
“Gọi Đức Khiêm tới đây.”
“Đang ở nhà, con dặn cháu đừng ra ngoài trước rồi.”
Trịnh Đức Khiêm thấp thỏm, không biết ông nội và cô sẽ xử lý mình thế nào. Không ngờ Trịnh Tĩnh Nghiệp và Trịnh Diễm giống nhau, đều kiểm tra trình độ hóng chuyện của cậu.
Bỗng nhiên Trịnh Tĩnh Nghiệp phát hiện, trong đám cháu của mình, cũng có
kì tài.
Trịnh Đức Khiêm là một nhóc hóng chuyện, không biết cậu trưởng thành thế nào, chứ cha cậu, Trịnh Tú chẳng giống con Trịnh Tĩnh Nghiệp mà cứ như con trai Viên Mạn Đạo; mẹ cậu, Phương thị cũng nề nếp nghiêm chuẩn như con gái thế gia, đều là hai người quá nghiêm túc, chắc chắn gien di truyền không có vấn đề, cụ thể có thể xét hai người anh trai của cậu – đều là thanh niên nghiêm túc thật thà, chả biết sao lại thế này.
Ai ngờ rằng bản chất của Trịnh Đức Khiêm, tấm lòng nhiệt tình với các tin đồn lại vượt cả sự truy cầu chính nghĩa!
Trịnh Tĩnh Nghiệp hỏi đến miệng lưỡi khô ran, phát hiện trong kinh ngoài thành, không có mấy chuyện mà Trịnh Đức Khiêm không để ý nghe ngóng, cũng hết cái hỏi. Cậu nhóc này có một trực giác bẩm sinh về các tin đồn, có thể nhận ra phân nửa cái gì tin được, điều nào là giả. Có thể xem là một loại tài năng mới!
Trịnh Diễm đắc ý nói: “Sao ạ? Ngũ lang rất lợi hại phải không?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nhìn Trịnh Đức Khiêm, mãi đến khi cậu cháu sợ run mới nói: “Cũng không tệ, ta còn có việc phải nói với Thất nương, ngày mai cháu đừng đi lung tung, khi nào về ta có lời muốn dặn. À, cháu về suy nghĩ chút đi, xem gần đây chư vương trong kinh có tin nào không, mai báo với ta.”
?! Hết rồi sao? Trịnh Đức Khiêm hơi ngơ ngẩn nhưng cũng hơi vui, ông nội không cấm cậu hóng chuyện, thật là tốt.