*Editor: Trôi
_______________________________________
Tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Đầu tiên là Kha Hổ và Liễu Nhiên đánh nhau, sau đó phát hiện hai đứa nhỏ có tam quan sai lệch, vợ chồng chú ba ly hôn ( thông báo thế thôi chứ chưa làm thủ tục), rồi chân tướng 15 năm trước bại lộ, từng chuyện nối tiếp nhau liên tục, bọn họ hoàn toàn không có thời gian phản ứng.
Cơm cũng chưa được ăn miếng nào, hiện giờ cha mẹ chồng đều xảy ra vấn đề, chú ba còn đang ở trong phòng giam.
Thân làm chị dâu cả, Vương Tử Di cũng chỉ có thể dồn sức chăm lo cho mấy người còn lại.
Hơn nữa, Kha Viêm cũng coi như là được cô nhìn từ nhỏ đến lớn, so với Kha Hổ thì Vương Tử Di càng thích cậu hơn.
Nghĩ đến những gì mình nhìn và nghe thấy trong ngày hôm nay, cho dù bản thân cô là một người đang bất hoà với chồng cũng cảm thấy không đành lòng.
Sau khi Vương Tử Di rời khỏi phòng bệnh, Kha Viêm mới nhìn hạt đậu đỏ trong tay Liễu Nhiên, hỏi: “Đó là gì vậy?”
Liễu Nhiên liền giải thích cho cậu nghe nguồn gốc của hạt đậu đỏ, Kha Viêm sửng sốt: “Nhiệm vụ cứu vớt anh kết thúc rồi sao?!”
Liễu Nhiên ừ một tiếng: “Đúng vậy, cái này là phần thưởng.”
Kha Viêm lại không chú ý nghe, chỉ là cúi đầu lẩm bẩm: “Ý nghĩa của cứu vớt thật sự là thế này sao?” Mối nguy hiểm của mình không phải nằm ở hoàn cảnh bên ngoài mà là tâm bệnh sao?
Nghĩ theo hướng này cũng không phải vô lý.
Liễu Nhiên cũng biết Kha Viêm là một trạch nam.
Mà cậu lúc nào cũng có thể trạch ở nhà, cho nên Kha Nguyên Thái luôn không yên tâm về Kha Viêm, kể cả đến khi chết.
Chân tướng 15 năm trước chắc chắn là lý do lớn nhất, mặc dù đời trước cậu không nhớ lại được.
Liễu Nhiên không biết Kha Viêm suy nghĩ gì, chỉ đưa đậu đỏ đến trước mặt cậu: “Chẳng cần quan tâm nó nghĩa là gì đâu, cái này là phần thưởng cho nhiệm vụ của anh, chính anh ăn đi!”
Kha Viêm lắc đầu, nói: “Không cần, nếu không gặp được em thì anh thừa nhận mình xui xẻo.
Anh đây không phải vẫn gặp được em à? Thế còn chưa đủ may mắn sao?”
Liễu Nhiên thấy người bên cạnh nói mà mặt không đỏ, không thở gấp thì cảm khái: “Viêm Viêm, anh trưởng thành rồi.” Lời ngon tiếng ngọt tuôn ra từng chuỗi luôn.
Kha Viêm liền cười: “Ừ, vậy Nhiên Nhiên trưởng thành chưa?”
Liễu Nhiên rất kiêu ngạo: “Em đi làm rồi!”
Kha Viêm: “Ồ, xem ra còn chưa lớn.”
Liễu Nhiên: “...”
Kha Viêm duỗi tay xoa đầu nàng, sau đó lại nhìn Kha Nguyên Thái đang nằm trên giường bệnh, thở dài: “Ông ấy bây giờ 63 tuổi, tính ra chỉ còn 10 năm nữa là đến ngày ổng qua đời ở kiếp trước.”
437 liền nói: “Kha Nguyên Thái không phải chết vì bệnh tật.”
Liễu Nhiên: “Hửm?” Không phải chết do bệnh sao? Vậy kiếp trước ổng chết như thế nào?
437 giải thích: “Thân làm một nhân vật có thân phận to lớn trong quyển sách gốc, nếu ông ấy không chầu trời, Kha Khiêm Vũ sẽ vĩnh viễn không có khả năng ngồi lên chức chủ tịch.
Vậy nên, chờ tới thời điểm nhất định, Kha Nguyên Thái vẫn sẽ qua đời.
Cho dù cả người ổng khoẻ mạnh không bệnh tật thì cũng chết thôi.”
Kha Viêm không nghe được lời 437 nói, nhưng cậu đã ở chung với Liễu Nhiên nhiều năm, vừa thấy vẻ mặt nàng biến hoá liền biết có vấn đề.
“Làm sao vậy? Sẽ không có vấn đề gì chứ? Mỗi năm anh đều kêu ổng đi kiểm tra sức khoẻ.” Mấy năm nay, Kha Viêm chưa bao giờ bỏ qua việc kiểm tra sức khoẻ của cha.
Liễu Nhiên lắc lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”
Nàng không thể nói cho Kha Viêm biết, thế giới này là một quyển sách, mà Kha Nguyên Thái tử vong là vì trải đường cho Kha Khiêm Vũ, cho dù ông không bệnh tật cũng sẽ chết.
Kha Nguyên Thái là chướng ngại vật, tình huống này hơi khác với Liễu gia một chút, bọn họ chỉ là pháo hôi, chết cũng chẳng có lý do.
Nhưng Kha Nguyên Thái có, ông quá thương Kha Viêm, lại tự tay dốc sức gây dựng công ty, Kha Khiêm Vũ vốn không có năng lực để đối phó với thủ đoạn cứng rắn và tàn bạo của Kha Nguyên Thái.
Hiện tại, 4 anh em Kha Long, kể cả người sắp ngồi tù - Kha Hổ đều không nắm giữ vị trí quan trọng trong công ty.
Nói thật, cái hành động này của Kha Nguyên Thái mà không tính là lót đường cho Kha Viêm á, nói đùa cũng chả ai tin.
Hơn nữa, tuy ông nói với Kha Hổ rằng bản di chúc 10 năm sửa một lần, thay đổi tùy theo tình huống.
Nhưng trên thực tế, vì xem qua cốt truyện nên Liễu Nhiên thừa biết, tờ di chúc đó có sửa tới sửa lui bao nhiêu lần thì cũng chẳng cắt bớt tiền của Kha Viêm.
Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, kể cả kiếp trước hay kiếp này, di chúc của Kha Nguyên Thái đã làm 4 anh em khác thấy không cân bằng.
Như lời Kha Hổ nói, bản di chúc này là một trong số nguyên nhân lớn khiến Kha Viêm gặp nguy hiểm.
“Ông ấy sẽ chết sao?” Kha Viêm biết lai lịch của Liễu Nhiên không đơn giản, có lẽ nàng không phản ứng là do đã biết kết cục của Kha Nguyên Thái.
Liễu Nhiên: “Anh chờ chút, để em hỏi.”
437 vừa nghe liền nhanh chóng chân chó mà nói: “Đội trưởng, thật ra vẫn có cách cứu Kha Nguyên Thái.”
Liễu Nhiên: “Có cách thì ngươi phải nói sớm hơn chứ!” Làm người ta khẩn trương vô ích.
437 khom lưng uốn gối: “Đội trưởng còn nhớ rõ không, hơn 10 năm trước, phần thưởng cho nhiệm vụ của Bạch Dực Cẩn là đậu đen, tác dụng của nó là kéo dài tuổi thọ.”
Liễu Nhiên ngẩn ngơ: “Ý ngươi nói là...”
437 giơ cánh tay nhỏ lên, kiêu ngạo mà nói: “Đúng, thật ra đậu đen có thể giúp Kha Nguyên Thái thay đổi vận mệnh, kéo dài tuổi thọ của ổng.
Kha Nguyên Thái không chết do bệnh mà là do mệnh.
Thế nên phải giải quyết bằng cách thay đổi mệnh số của ông ấy, đội trưởng, mau khen ta đi!”
Liễu Nhiên khiếp sợ mà hỏi lại: “Nếu lúc trước ta không làm nhiệm vụ về Bạch Dực Cẩn thì...”
Đáp án không cần nói cũng biết, nếu không làm nhiệm vụ đó thì sẽ không có phần thưởng này.
Kha Nguyên Thái là mệnh không tốt chứ không phải bệnh.
Nói cách khác, cho dù là đậu xanh hay là nước thuốc trị bách bệnh của Liễu Nhiên đều vô dụng với Kha Nguyên Thái.
Cùng với sự thay đổi của đời này, ông thậm chí có thể chết bất cứ lúc nào.
437 cười, nói: “Đội trưởng cứ đùa, nếu khi đó không làm nhiệm vụ về Bạch Dực Cẩn thì ngài sao có thể tin rằng lúc này bản thân sẽ cứu Kha Nguyên Thái chứ? Đội trưởng mà giận chó đánh mèo Bạch Dực Cẩn thì cũng sẽ giận chó đánh mèo Kha Nguyên Thái.
Nhân quả tuần hoàn mà thôi.
Nếu không thì đạo cụ quan trọng như vậy sao có thể nằm ở nhiệm vụ đơn giản như đưa Bạch Dực Cẩn đến phòng y tế chứ?”
Liễu Nhiên nghe xong, tuy thầm thấy may mắn nhưng lại buồn cười mà nói với 437: “Nhân quả tuần hoàn? Máy móc như ngươi cũng hiểu nhân quả tuần hoàn sao? Chứng tỏ ngươi ở lâu với con người thì cũng sẽ có chút thất tình lục dục.”
Nghe xong lời này, 437 trầm mặc.
Một hồi lâu sau, nó mới hưng phấn mà nói: “Đội trưởng nghĩ vậy sao? Ta đây coi như ngài đang khen ta.”
Liễu Nhiên: “Đúng là khen ngươi đó.”
Nói xong, trong tay nàng xuất hiện một hạt đậu đen.
Liễu Nhiên giao nó cho Kha Viêm rồi nói: “Cho ba anh ăn đi, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”
Kha Viêm: “Đậu đen?”
Liễu Nhiên: “Anh quan tâm nó là đậu hay không làm gì, không tin em à?”
Kha Viêm: “Bởi vì tin em nên anh mới thấy nó quan trọng.” Nếu không thì chỉ là hạt đậu mà